Vợ Ơi Đừng Đi! Level: 3. 987 . 619 . 0 . Cùng người đăng Xem tất cả . Ta Có Vô Hạn Điểm Thăng Cấp . Chương 372: Đại điển . Giới thiệu đến bạn 1 tác phẩm mới: Ta có vô hạn điểm thăng cấp. Truyện thuộc thể loại hệ thống - huyền…
"Vào đi." Đoạn Kính Hoài nói. Lộc Tang Tang ừ một tiếng rồi không nói thêm gì nữa, cô nhấc chân đi vào. Đi ngang qua người Đoạn Kính Hành. Trong nháy mắt đó, biểu hiện bên ngoài của Lộc Tang Tang cực kỳ bình tĩnh tự nhiên, song thật lòng cô hết sức lúng túng.
Truyện. Vợ ơi, đừng đi nữa! Anh sai rồi! Chương 10. Vợ ơi, đừng đi nữa! Anh sai rồi! Chương 10: Dương Họa Y đang chạy vội ra cổng thì hoảng hốt nghe thấy tiếng chuông điện thoại. Cô lấy ra xem thử, tên người gọi trên màn hình khiến da đầu cô run lên.
Nội dung truyện Vợ ơi, đừng đi nữa! Anh sai rồi! Dương Họa Y nghe rất rõ lời bàn tán của các nữ giúp việc nhà họ Nhan, nhưng cô chẳng còn tí hơi sức nào để quan tâm đến nó nữa. Chuyến bay về nước đã kéo dài hơn mười tiếng đồng hồ và bây giờ cô chỉ muốn ném mình lên giường ngủ một giấc thật ngon thôi.
Vợ Ơi Đừng Đi! Chương 6 Dũng và Hoàng Yến cố gắng thuyết phục Phượng về nhà, và chân thành của hai cha con đã làm nàng khóc sướt mướt cả buổi tối. Ba người trở về căn nhà hiện tại của Dũng, Hoàng Yến biết ý nên nhường ba lại cho mẹ. Hai vợ chồng hạnh phúc ôm nhau nằm trên giường sau nhiều năm xa cách, tình cảm lại nồng cháy như ngày mới cưới.
ZAa5Aof. Mùa thu, tán cây vốn xanh biếc bên ngoài cửa sổ đã đổi màu, rất thưa thớt, một trận gió vừa thổi tới, lá vàng xuyên qua kẽ lá rơi xào xạc. Vừa yên tĩnh vừa lãng mạn, nhưng vẫn không kém phần thanh lịch tao nhã. Nhưng mà, người đang vẽ tranh bên trong cửa sổ lại không có loại tâm tình văn nghệ này. Một chiếc lá vàng theo gió bay vào đậu lên cánh tay đang vẽ tranh của cô, bị cô thô bạo hất xuống. Tâm trạng bực bội chẳng khác nào khi đọc tin tức trên điện thoại mà quảng cáo cứ nhảy ra, hết lần này đến lần khác, kéo dài thê thê. Cộc cộc - Cửa phòng bị gõ vang, ngay sau đó, có người đẩy cửa tiến vào. "Tang Tang à." Người ngồi trước giá vẽ không hề quay đầu lại, "Con chưa nói có thể vào mà." "Chậc, con nhỏ này. . ." Người phụ nữ trung niên mặc váy nhã nhặn, nhan sắc được bảo dưỡng rất tốt, nhẹ chân nhẹ tay đi đến ngồi xuống chiếc giường sau lưng cô, "Ui da, lần nào ngồi xuống eo cũng như muốn đứt ra." Lộc Tang Tang thở dài, cô quay đầu lại "Có chuyện gì vậy mẹ, không có việc gì thì ra ngoài đi, con còn phải vẽ nữa." "Vẽ vẽ, vẽ cái gì mà vẽ, vẽ tranh có thể biến thành cơm ăn không?" "Khéo thật đó, con thật sự có thể vẽ ra cơm ăn." "Thôi đi, vẽ một tuần lễ cũng chưa đủ tiền cho con mua bộ quần áo." Chung Thanh Phân chịu không nổi, ý ghét bỏ bộc lộ thẳng thừng trong lời nói, "Con tạm dừng lại đã, mẹ có chuyện muốn nói với con, này này, con có nghe hay không, dừng -" Lộc Tang Tang tự biết không thể lay chuyển Hoàng thái hậu nhà mình, cho nên cô cố kiềm lòng bỏ bút vẽ xuống, "Có chuyện gì thế ạ?" Chung Thanh Phân liếc nhìn cô rồi lên tiếng "Hôm qua nghe nói bà nội Kính Hoài sức khỏe không tốt phải đến bệnh viện, mẹ và ba con bận quá không dứt ra được, cho nên, chiều nay con đi thăm bà đi." "Bà nội bị bệnh?" "Con xem con kìa, chuyện này đợi mẹ nói con mới biết, con có phải cháu dâu người ta không hả?" Lộc Tang Tang hít mũi một cái "Thật ra, mẹ không nhắc con cũng sắp quên luôn rồi." Chung Thanh Phân lườm cô "Con đừng khua môi múa mép với mẹ nữa, chẳng phải Kính Hoài nói trễ một chút sẽ tới sao? Con thu xếp đi với nó đi." "Hả? Đoạn Kính Hoài đã trở về?" Lộc Tang Tang vô cùng ngạc nhiên. Chung Thanh Phân trừng mắt nhìn cô, bà cảm thấy đai quấn quanh eo cũng sắp bị đứa con bất hiếu trước mắt làm cho sụp đổ, "Con nhìn lại con đi, nhìn lại con đi! Lộc Tang Tang! Chồng của con hay là chồng mẹ hả? Hả? Con có thể để tâm một chút được không?" Lộc Tang Tang mất kiên nhẫn cúi đầu, “Mẹ đừng nói nữa, lỡ người ngoài nghe thấy lại cho rằng vợ chồng con cơm không lành canh không ngọt." "Chẳng lẽ không phải?" Lộc Tang Tang hừ lạnh một tiếng, sau đó qua loa xua xua tay, "Mẹ đừng quan tâm. . ." "Tang Tang, lần này Kính Hoài trở về, hai đứa hãy sống tốt với nhau, con xem các con kết hôn đã sắp nửa năm rồi, vậy mà bụng con chẳng có động tĩnh gì cả, cái này có phải. . ." "Kết hôn nửa năm, nhưng vừa kết hôn xong anh ta đã dẫn team đi Hồng Kông, suốt nửa năm qua con chẳng hề gặp được anh ta." Lộc Tang Tang cười cười, "Mẹ, mẹ muốn bụng con có động tĩnh? Cái ý nghĩ này xanh tươi* quá." *Ý chị nói cho anh đội nón xanh. Chung Thanh Phân nổi cơn tam bành, "Con nói bậy bạ gì thế, ý của mẹ là nó được chuyển công tác về đây rồi, các con phải nắm chặt cơ hội." "Được rồi," Lộc Tang Tang "thành khẩn" gật đầu, "Con biết rồi, vậy nên mẹ ra ngoài trước đi, nhớ đóng cửa lại giúp con luôn." "Mẹ còn chưa nói xong đâu -" Lộc Tang Tang không chịu nghe, cô quay đầu lại, dứt khoát đeo tai nghe lên. Lại là sinh con, cô mới 24. Tuổi trẻ kết hôn sớm cũng thôi đi, suốt ngày cứ bị ép sinh con. Phiền. Thấy cô như vậy, Chung Thanh Phân không biết nói gì cho phải, hơn nữa chồng bà đang thúc giục bên ngoài, bà đành càm ràm thêm mấy câu rồi rời khỏi phòng Lộc Tang Tang. Lộc Tang Tang ở lỳ trong phòng vẽ hơn một giờ, cuối cùng thu dọn mấy bức tranh minh họa trở về phòng làm việc. Lại nói, cô đã ở nhà mẹ đẻ được một khoảng thời gian rồi, vốn dĩ ở bao lâu cũng chẳng sao, nhưng hiện tại Đoạn Kính Hoài đã trở về, nếu cô còn dám ở nhà nữa, mẹ không tụng chết cô mới lạ. Cho nên cô nhanh nhẹn thu dọn hành lý, lái chiếc xe việt dã lớn trong gara đi. Phòng cưới của Lộc Tang Tang và Đoạn Kính Hoài ở khu vực trung tâm tấc đất tấc vàng của thành phố, nguyên nhân lúc trước chọn mua chỗ này chỉ có một, khoảng cách đến bệnh viện Đoạn Kính Hoài làm việc rất gần. Nhưng ai có thể ngờ, vừa kết hôn xong, Đoạn Kính Hoài được cử đến Hồng Kông tập huấn, một lần đi là nửa năm. Chẳng qua là Lộc Tang Tang không hề oán hận chút nào, thậm chí cô còn cực kỳ phấn khởi. Tự do rồi. Dù sao anh ta cũng không thích cô, tình cảm của cô đối với anh ta lại mỏng như tờ giấy, hai người kết hôn với nhau chỉ vì chuyện ngoài ý muốn kia và vì lợi ích sau này mà thôi. Những đứa trẻ lớn lên trong loại gia đình như bọn họ, tư tưởng về hôn nhân là lấy ai cũng vậy thôi. ** Đỗ xe dưới gara xong, một tay Lộc Tang Tang xách dụng cụ vẽ tranh, một tay kéo vali hành lý đi lên lầu. Nhấn mã khóa, đẩy cửa bước vào. Trong phòng yên tĩnh, không có một ai, nhưng trong phòng khách có vali hành lý, phiếu gửi vận chuyển dán bên trên còn chưa xé. Chắc hẳn anh ta về rồi, chẳng qua là chưa kịp dọn dẹp. Lộc Tang Tang kéo vali hành lý mình vào phòng cất cồ, thu dọn xong cô đi ra ngồi trên ghế sofa, gửi tin nhắn cho người chồng nửa năm không liên lạc. [Bác sĩ Đoạn, nghe nói anh trở về rồi.] Mấy phút sau, bên kia nhắn lại cho cô chỉ một chữ, [Ừ.] Lộc Tang Tang hừ lạnh một tiếng, cảm thấy người này quá mức lạnh lùng. Có điều qua thêm mấy giây nữa, điện thoại lại báo có một tin nhắn, [Ngại quá, không kịp báo tin cho cô.] Vừa lạnh lùng vừa lễ độ, đúng là Đoạn Kính Hoài. Ngón tay Lộc Tang Tang gõ chữ như bay [Nghe nói bà nội bị bệnh, chúng ta đến bệnh viện thăm bà đi, anh đang ở đâu?] Đoạn Kính Hoài [ Tôi đang ở bệnh viện.] Lộc Tang Tang trừng to mắt, mẹ nó chứ, không bảo cô đi cùng, cô ý gắn tội danh bất hiếu lên người cô đây mà? Trong lòng không vui, nhưng cô vẫn khách sáo nhắn một tin hết sức giả tạo [Bệnh viện nào thế, tôi lo lắng cho bà nội, muốn đến thăm.] Đoạn Kính Hoài [Được, Bệnh viện số 2, khu phòng Vip.] [Ok, lập tức tới ngay.] Hai người nhắn qua nhắn lại hoàn toàn không có vẻ mất tự nhiên, tựa như chẳng hề để ý vấn đề "Vợ chồng xa cách nửa năm không liên lạc". Bên kia không có tin nhắn trả lời, Lộc Tang Tang chậm rãi đứng dậy, đi đến phòng tắm chỉnh đốn lại dung nhan hình thức. Tiếp theo, cô cầm chìa khóa xe đi ra cửa. Trên đường lái xe đến bệnh viện, Lộc Tang Tang nhàm chán nhớ đến hôn lễ ngày đó, vừa đơn giản vừa kín đáo, khách mời không nhiều. Cô còn nhớ rõ khoảnh khắc Đoạn Kính Hoài đứng trước mặt người chứng hôn đeo nhẫn cưới cho cô, khách sáo xa lạ, gương mặt tuấn tú sạch sẽ không thể hiện niềm vui sướng nào. Cô khá hơn anh ta một chút, khi đó cô còn cố nặn ra một nụ cười nhạt nhẽo, dù sao nhà người đàn ông trước mắt vừa có tiền vừa có quyền, hơn nữa còn đẹp trai. Hơn mười phút sau, xe dừng ở bãi đổ xe bệnh viện. Trên đường đi Lộc Tang Tang đã mua một ít hoa quả và sản phẩm dinh dưỡng, cô lấy ra, đi thẳng đến khu vip. "Xin chào, xin hãy trình thẻ ra vào ạ." "Sao cơ?" Khu phòng bệnh vip được bảo vệ nghiêm ngặt, y tá lại nói "Hay là cô nói cho tôi biết cô muốn đến thăm ai, tôi sẽ liên lạc với người nhà bệnh nhân xem thế nào." Lộc Tang Tang kịp phản ứng, "Ồ, đợi một chút, tôi gọi điện thoại đã." Cô mở điện thoại tìm đến danh bạ, tìm được số Đoạn Kính Hoài gọi đi. Điện thoại nhanh chóng kết nối. "A lô." "Tôi đến rồi, anh ra ngoài đón tôi đi." "Ừ." Đây là lần nói chuyện đầu tiên giữa hai người sau nửa năm. Vừa nói xong Đoạn Kính Hoài đã cúp máy, một phút sau, Lộc Tang Tang nhìn thấy một người đàn ông từ cuối hành lang đi tới. Người đàn ông có dáng người cao gầy, áo sơ mi sơ vin quần đen, bên ngoài là áo choàng dài màu đen, dáng người giống như giá treo quần áo, cực kỳ đẹp mắt. Lộc Tang Tang gần như ngay lập tức nhớ tới dáng vẻ anh mặc lễ phục chú rể nửa năm trước, vẻ ngoài tuấn tú đó, khiến cho mấy phù dâu của cô mặt đỏ đến mang tai. Người thì đẹp trai, có điều thứ không thay đổi chính là, lúc nào cũng trưng bộ mặt nghiêm túc. Đâu ra đó, thâm trầm không nói. Cô nhớ nhiều năm trước có người nói với mình rằng, trong hội công tử nhà giàu ở Đế Đô, Đoạn Kính Hoài là một đóa sen trắng, gần bùn mà chẳng hôi tanh. Quả là chính xác, nhiều năm như vậy, anh chẳng thay đổi chút nào. "Bác sĩ Đoạn." Sắc mặt Lộc Tang Tang thay đổi cực nhanh, ngay một giây sau đã giơ tay lên, nhiệt tình gọi anh, "Tôi ở đây." Đương nhiên Đoạn Kính Hoài đã nhìn thấy cô từ xa rồi, nhìn nụ cười sáng lạn của cô, anh đi thẳng đến chỗ y tá dặn dò một câu "Sau này có thể để cô ấy tự do đi vào trong." Y tá vô thức liếc nhìn cô gái ăn mặc xinh đẹp bên cạnh "Dạ. . ." Đoạn Kính Hoài nhìn về phía Lộc Tang Tang "Đi theo tôi." Lộc Tang Tang giơ hai túi đồ trên tay ra, chẳng khách sáo chút nào nhét vào tay anh, "Cái này hơi nặng." Đoạn Kính Hoài ừ một tiếng rồi xoay người đi vào trong. Lộc Tang Tang hấp tấp đi theo phía sau, "Này, anh về sao không báo trước cho tôi biết?" "Bây giờ biết rồi." "Ồ." Lộc Tang Tang hơi chần chờ, "Vậy còn đi nữa không?" Bước chân Đoạn Kính Hoài hơi dừng lại, anh đảo mắt nhìn cô một cái. Lộc Tang Tang cười ngượng "ý của tôi là, anh đi hay là không đi cũng nên nói cho tôi biết một tiếng, bằng không người lớn hỏi tới, tôi không biết phải trả lời thế nào." Đoạn Kính Hoài lạnh nhạt thu hồi ánh mắt, "Không đi nữa, đợt tập huấn ở Hồng Kông đã kết thúc." "Như vậy à. . ." Lộc Tang Tang vừa nói vừa cảm thán, tiếc nuối từ nay về sau cuộc sống "Độc thân" không còn nữa. Lộc Tang Tang "Phòng này hả?" "Đúng thế." Hai người đứng trước cửa phòng bệnh, tay Đoạn Kính Hoài xách đồ, cho nên anh tỏ ý bảo Lộc Tang Tang mở cửa, nhưng mà cô vừa vươn tay lên nắm cửa, cửa đã bị người bên trong kéo ra. Đúng lúc có người ra ngoài. Người đi ra có chiều cao không khác Đoạn Kính Hoài là mấy, mặt mày có hai ba phần tương tự, có điều Lộc Tang Tang biết rõ, tính cách người này hoàn toàn khác với Đoạn Kính Hoài. "Anh." Người này chính là em trai Đoạn Kính Hoài, Đoạn Kinh Hành. Đoạn Kinh Hành cũng nhìn thấy Lộc Tang Tang ở bên cạnh Đoạn Kính Hoài, anh ta cười một tiếng gọi "Chị dâu." Tính ra người này còn lớn hơn cô ba tuổi. Hơn nữa, hình như đây là lần đầu tiên anh ta gọi cô là chị dâu. Lộc Tang Tang sờ sờ mũi, "Ừm." "Vào đi." Đoạn Kính Hoài nói. Lộc Tang Tang ừ một tiếng rồi không nói thêm gì nữa, cô nhấc chân đi vào. Đi ngang qua người Đoạn Kính Hành. Trong nháy mắt đó, biểu hiện bên ngoài của Lộc Tang Tang cực kỳ bình tĩnh tự nhiên, song thật lòng cô hết sức lúng túng. Mặc dù đã nhiều năm cô không gặp Đoạn Kinh Hành rồi, nhưng giờ phút này khi gặp lại anh ta, cô vẫn nhớ chuyện hoang đường trước kia. Nhớ năm đó, suốt ngày cô bám theo người ta, gọi anh trai nhỏ anh trai nhỏ. Sau này có ai ngờ đâu, còn chưa theo đuổi được anh trai nhỏ, cô đã ngủ với anh trai của anh trai nhỏ rồi.
Cuộc sống nhẹ nhàng của Dũng cứ thế tiếp tục, hàng ngày đi làm và "tăng ca" với cả ba cô gái đồng nghiệp. Hắn cũng dành thời gian để đến phòng tập gym, cơ thể khỏe mạnh săn chắc càng thu hút phái đẹp nhiều hơn. Tuy vậy Dũng vẫn không quan tâm tới một ai ngoài nhu cầu tình dục, bởi hắn đang có một kế hoạch."Anh quyết định nghỉ việc thật sao?" Vân luyến tiếc hỏi dù bản thân sẽ ngồi vào vị trí mà Dũng để lại."Ừ! Anh có việc phải trở về nhà. Khi nào rảnh anh lại xuống thăm."Dũng quyết định nghỉ việc sau ba năm xa nhà, hắn sẽ trở lại thành phố làm lại từ đầu. Hôm nay là buổi làm việc cuối của hắn, mọi người về sớm để làm một bữa tiệc chia tay nho nhỏ."Anh có việc về trước, mọi người cứ tiếp tục nhé!" Hùng nói khi tăng một ở nhà hàng kết người còn lại nhìn nhau đầy dâm ý. Chọn một khách sạn kín đáo, Dũng đưa ba người vào và tiếp tục bữa tiệc.***Trở về thành phố, Dũng lập một công ty quảng cáo nhỏ. Nhưng với tài năng và sự chuẩn bị kĩ càng khi còn làm cho Hùng, công ty của Dũng phát triển mạnh mẽ sau một năm hoạt động. Không chỉ riêng lĩnh vực quảng cáo, Dũng còn âm thầm đầu tư vào chứng khoán và bất động sản nên nhanh chóng lấy lại được vị thế cũng như tiền bạc như lúc rất giận vì vợ đã phản bội, nhưng khi hoan lạc với các cô gái đồng nghiệp trước đây Dũng nhận ra một điều rằng để mất vợ là do lỗi của chính mình. Các cô gái kia thiếu thốn tình dục nên dễ dàng đến với hắn, nếu hắn buông lời ngon ngọt dụ dỗ thì có lẽ họ cũng giống Phượng, từ bỏ người đàn ông của họ. Nhớ lại những năm tháng còn là vợ chồng, hắn chỉ đáp ứng tình dục cho Phượng một hai lần mỗi tuần. Cứ nghĩ rằng mình chung thủy thì vợ cũng thế mà đâu biết được rằng tuần suất ít ỏi như vậy chẳng thấm vào đâu so với độ tuổi sung mãn của Phượng. Suy nghĩ rất nhiều và Dũng quyết định, thay vì căm ghét thì hắn sẽ giành lại vợ từ tay gã kia...."Alo...mẹ mất rồi anh Dũng ơi..." Người em trai gọi thông báo cho về nhà sau bốn năm cách biệt trong không khí đau buồn nhưng Dũng vẫn được người nhà chào đón niềm nở. Hắn không ngờ rằng mẹ đã giữ kín chuyện tội lỗi năm xưa hắn đã gây ra cho Hoàng còn cảm thấy hổ thẹn và không dám gặp mặt con gái, nhưng suốt mấy ngày tang lễ mà không thấy Hoàng Yến làm Dũng không khỏi lo lắng."Em có thấy con gái anh đâu không Mạnh?" Dũng hỏi cậu em em trai nhìn Dũng, thở dài rồi nói "Thiệt tình! Em không biết vì sao anh không về thăm con bé. Từ khi anh bỏ đi, Hoàng Yến ở nhà ông bà nội được vài ngày rồi cũng bỏ đi vì cãi chuyện gì đó với bà nội. Hỏi thì cả hai bà cháu đều không nói, bà nội càng chửi, cháu càng cãi lại rồi không ai nhìn mặt ai, cho tới lúc sắp mất bà còn dặn rằng không được cho con bé tới đám tang của bà nên..."Mạnh nói tiếp "Con gái anh không chịu về ở với bà nên em đành đưa con bé tới quán cơm của vợ em, dọn cái gác cho nó ăn ngủ ở đó luôn. Đúng là cha nào con nấy, con bé không chịu lấy bất cứ cái gì của người khác cho, chỉ nhận lương từ việc phụ quán cho tới giờ."Dũng cảm thấy bản thân mình thật vô tâm, hắn định khi nào đưa tiễn mẹ xong sẽ đi tìm con gái."Em mệt quá, chắc về nghỉ một lát rồi tối em qua..." Hiền, vợ của Mạnh xin phép hai anh em."Ừ, em về nghỉ đi!"Dũng nhìn gương mặt mệt mỏi của em dâu nhưng vẫn duyên dáng, cộng thêm thân hình nuột nà gái một con nên dương vật bí bách của hắn ngóc đầu dậy dù đang trong không khí tang tóc."Anh mệt thì cũng đi nghỉ đi..." Mạnh nói với một lát nữa rồi Dũng cũng lên lầu tìm phòng nghỉ, nhưng xui xẻo thế nào mà mọi phòng đều có người. Dũng muốn ở một mình cho yên tĩnh, nhớ tới phòng thờ ở tầng trên cùng nên hắn tìm tới."Quái!" Dũng buột miệng nói khi mở cửa không là phòng thờ nên không ai khóa cửa làm gì. Hắn nhớ rằng phòng này chỉ có hai chiếc chìa khóa do mẹ và hắn mỗi người giữ một chiếc, thấy khó hiểu nên Dũng lấy chìa khóa của mình mở trong có một người đang nằm ngủ, là Hiền, em dâu của hắn. Bên cạnh còn có chiếc chìa khóa còn lại của phòng này, Dũng đoán là mẹ hắn đã đưa lại cho Hiền nên cô nàng mở phòng này để nghỉ luôn chứ không về nhà. Hắn bước vào trong và im lặng ngồi xuống bên cạnh Hiền, khẽ nuốt nước miếng khi bờ ngực của cô em dâu đang phập phồng theo từng nhịp tay của Dũng cứ nắm vào rồi duỗi ra mà không dám đặt lên bờ ngực kia. Ngắm một lúc rồi đứng lên đi tới cửa, dù rất ham muốn nhưng Dũng không dám làm liều. Nhưng chưa kịp khép cửa thì có tiếng của Hiền nói vọng ra."Ủa...anh Dũng hả?""À...ừ, anh tưởng không có ai nên định vào nghỉ một lát... Thôi em ngủ tiếp đi!"Dũng mừng rơn vì lúc nãy kìm nén được máu liều. Hắn đâu có biết rằng Hiền chưa ngủ, khi nghe thấy tiếng khóa cửa được mở ra nàng đã định lên tiếng vì bất ngờ, nhưng nhớ lại lời của mẹ chồng nói khi giao chìa khóa phòng thờ cho nàng rằng chiếc còn lại Dũng đang giữ. Lúc đó không hiểu thế nào mà nàng lại giả vờ ngủ tiếp, rồi cảm nhận được anh chồng của mình đang xoi từng ngóc ngách trên cơ thể khiến nàng cũng xao động trong lòng."Hay là...hay là anh cứ nghỉ ở đây cũng được, bên dưới ồn ào lắm." Hiền hí hửng quay lại nằm ngay bên cạnh em dâu nhưng cố làm bộ mặt vô cảm, cả hai im lặng không nói. Nghĩ mãi mà không có cách gì để bắt chuyện, Dũng nhìn qua cô em dâu đang nhắm mắt cố ngủ, hắn làm liều"Em gối đầu lên tay anh cho dễ ngủ này..."Dũng nói xong mới thấy mình hồ đồ, nhưng Hiền nói một câu làm hắn hứng khởi hẳn lên"Ai thấy thì không hay đâu anh..."Dũng liền bật dậy đi tới bấm chốt khóa cửa rồi quay lại nằm bên cạnh Hiền."Giờ không còn ai mở cửa được nữa..." Dũng vừa nói vừa đưa tay tới cho Hiền gác đầu ngượng ngùng nhưng rồi cũng miễn cưỡng nằm im bên cạnh hắn. Thấy cô em dâu không phản ứng, Dũng biết nàng đã bật đèn xanh, không ngần ngại đưa tay lên tóm lấy quả bưởi căng tròn của Hiền."Ứ...anh làm gì vậy...!" Hiền bất ngờ nên đẩy tay Dũng liền chồm tới nằm đèn lên người Hiền rồi hôn ngấu nghiến vào bờ môi ngọt lịm, không để nàng lên tiếng chống cự. Hiền ngọ ngoạy xoay đầu liên tục nhưng không thoát được cái miệng của Dũng, môi nàng cứ bị môi hắn chiếm lấy không rời. Giãy giụa một lát không được nên Hiền nằm im, mắt nhắm chặt vì hai quả bưởi đang bị tay Dũng tóm có vẻ êm xuôi, Dũng rời môi Hiền ra rồi hôn dần xuống cổ nàng, tay vẫn không ngừng xoa nắn bầu ngực của cô em dâu, còn chân hắn đang tách hai chân đang khép chặt của Hiền ra rồi chen vào giữa. Dương vật cứng ngắt trong quần đè lên bờ mu mềm mại của nàng, cách vài lớp vải nhưng trong tình huống vụng trộm thế này vẫn kích thích cực không la lối chống cự mà chỉ có tiếng thở mạnh vang lên. Dũng tốc áo của nàng lên tận cổ, miệng liền ngoạm lấy quả bưởi ngon tuyệt vừa hiện ra."Ưm..." Hiền đưa tay lên miệng ngăn tiếng rên sung mút một lúc lâu làm em dâu đờ đẫn vì sướng, Dũng đưa tay xuống cạp quần của nàng. Nhưng dường như con chút lý trí, Hiền ngồi dậy đẩy Dũng ra thật mạnh, nàng không nói gì mà chỉnh lại áo quần rồi bỏ đi."Em về nhà nghỉ, anh cứ ở đây tự nhiên...!" Hiền nói rồi khép tiếc nhìn em dâu rời đi nhưng Dũng biết vẫn còn cơ hội, hắn nằm luôn tại đó nghỉ ngày sau, lo hậu sự cho mẹ xong Dũng mới đi tìm Hoàng Yến. Quán cơm cách khá xa nhà của vợ chồng Mạnh, ban ngày Hiền đến bán tới chiều thì về nhà, còn ban đêm Hoàng Yến ở đó một mình. Đứng trước cánh cửa sắt khép hờ, Dũng tiến lại nhòm vào trong. Hiền đang dọn dẹp chuẩn bị để ngày mai bán lại, ngại ngùng khi thấy Dũng đứng bên ngoài nhưng rồi cũng tới mở cửa mời hắn vào."Anh tới tìm Hoàng Yến..." Dũng nói."Dạ... Con bé đi chơi với lớp vài ngày nữa mới về, anh vào trong ngồi chơi..." Hiền đáp lại và lấy nước mời em dâu duyên dáng làm Dũng nhớ lại hôm trước, trong quán chỉ có hai người nên hắn liều lĩnh lần nữa."Cảm ơn em đã chăm sóc con anh bấy lâu nay, anh không biết phải đền đáp thế nào..." Dũng nói trong khi tay hắn đã nắm lấy bàn tay mềm mại của cố rụt tay lại nhưng không được, nàng đỏ mặt nói "Dạ có gì to tát đâu anh, con bé tự túc mọi thứ, có thiếu thốn cũng không xin hay nhận cái gì của ai..."Dũng được đà làm tới, hắn kéo Hiền ngồi lên đùi mình rồi hôn lên môi nàng."Ưm...anh...cửa..." Hiền cố hớn hở bước đến kéo cửa sắt khóa luôn ở bên trong rồi quay trở lại với cô em dâu. Tiếp tục chỗ dang dở bữa trước, đẩy Hiền chống tay lên bàn ăn dành cho khách, còn hắn đứng phía sau tuột quần của nàng xuống ngang đùi. Âm hộ của Hiền đã ẩm ướt nên Dũng cầm dương vật đẩy vào luôn."Aa..." Hiền sung sướng thốt lên khi thứ to lớn kia tách người nàng ra rồi chui như Dũng trước đây, em trai hắn khá nhạt nhẽo trong chuyện vợ chồng, Mạnh chỉ miễn cưỡng làm cho xong nhiệm vụ. Tồn đọng lâu ngày nên Hiền đã buông thả bản thân với anh chồng điển trai và phong sướng với từng cú thúc mạnh mẽ của Dũng, Hiền gục người lên bàn vì chưa bao giờ có được cảm giác tột đỉnh như thế này. Chồng của nàng chỉ qua loa với một tư thế truyền thống suốt mười mấy năm nay. Âm đạo nàng co tắt từng cơn khi khoái cảm dâng trào."Á...ưm..." Hiền phải tự cắn vào tay để ngăn tiếng la của chính dừng lại vuốt ve bờ mông căng tròn của em dâu sau gần chục phút dập như vũ bão, hắn cũng thấm mệt nhưng vẫn kìm lại không xuất tinh, cố để dành lại chiến thêm hiệp nữa với mục đích làm cho cô em dâu mê mệt khúc thịt của mình."Hình như lúc nãy em nói anh ngồi chơi..." Dũng khi bắt gặp ánh mặt e thẹn của chiếc ghế tới và ngồi xuống cạnh bàn giống như ngồi ăn cơm, Dũng cầm dương vật to lớn vẫn cứng ngắt chỉa lên như ra hiệu. Hiền hiểu ý quay lưng về phía Dũng rồi ngồi lên đùi hắn, dương vật tiếp tục chui vào cửa động ướt đẫm dâm thủy. Nàng từ từ hạ người xuống cho tới khi ngồi hẳn trên đùi hắn, dương vật của anh chồng đã nằm trọn trong người vật mới lạ và tư thế mới lạ, Hiền sung sướng bất tận khi bầu ngực căng mọng lại nằm trọn trong tay Dũng, nàng khép chân thật chặt như muốn nuốt luôn khúc thịt kia vào trong tử cung mình. Hiền nhẹ nhàng chuyển động mông tròn, âm đạo nuốt vào rồi nhả khúc thịt kia ra liên hồi. Khoái cảm tràn tới, nàng nhấp nhổm mạnh hơn, tiếng da thịt chạm nhau vang lên to dần."Ưm..." Hiền cắn chặt răng lên đỉnh lần nữa."A..." Dũng cũng xuất tinh cùng với ngả đầu ra sau tựa vào vai Dũng, mắt lim dim tận hưởng khoái lạc khi âm đạo nàng vẫn còn đang ngậm khúc thịt kia đang thu nhỏ dần."Anh chồng...mất nết..." Hiền nũng nịu với Dũng."Em dâu...hư thân..." Dũng cười đáp ngượng ngùng không dám nhìn hắn nữa nhưng vẫn ngồi im, dương vật hắn vẫn còn trong người nàng. Im lặng một lúc, Hiền ngồi dậy mặc lại quần và không quên dặn dò "Anh...chuyện này đừng để ai biết nhé...!"Dũng mỉm cười gật đầu rồi nói "Em cũng đừng cho Hoàng Yến biết anh có tới đây...anh muốn tạo bất ngờ..."Dũng nói thế nhưng thật ra là vì hắn cũng chưa đủ tự tin để gặp lại con cũng mỉm cười đồng ý, cuộc tình vụng trộm vừa rồi đã giải tỏa được ham muốn kìm nén bấy lâu trong người, nàng không giấu được nụ cười thỏa mãn trên gương mặt dù chỉ còn một mình trong quán....Dũng trở về chuẩn bị cho công việc sắp tới nhưng vẫn trông ngóng con gái. Con bé sống khép kín với người thân nên Hiền cũng không biết rõ tình hình thế nào. Điều đó càng làm cho Dũng lo lắng rằng Hoàng Yến căm ghét hắn, bản thân đã hại đời con gái còn vô trách nhiệm để cô bé sống lẻ loi suốt mấy năm trời, Dũng thấy mình không còn tư cách gì để đối diện với Hoàng đo mãi rồi Dũng cũng quyết định phải gặp lại con bé, hắn chạy tới trước cổng trường của Hoàng Yến chờ đợi. Ngồi lỳ suốt vài tiếng cuối cùng cũng tới giờ tan học, Dũng căng mắt tìm kiếm một bóng hình trong hàng trăm học sinh đang tiến ra. Tuy biết rằng Hoàng Yến sẽ thay đổi rất nhiều, khó nhận ra nhưng Dũng đã để ý rất kỹ và chắc chắn rằng những tà áo dài thướt tha kia không có ai là con gái sinh thưa thớt dần làm Dũng lo lắng, hắn không chờ đợi được nữa nên đi vào trong sân trường tìm kiếm luôn. Nhìn lướt qua sân trường một lượt, Dũng không thấy nữ sinh nào còn ở lại, ngay lúc đó tiếng ồn ào từ bãi giữ xe làm hắn chú ý và tiến chục học sinh cả nam lẫn nữ đứng thành vòng tròn nên Dũng không thấy rõ được ai đang bị vây ở giữa."Đồ nhà quê nghèo rách mà còn chảnh hả mày... Nhà quê còn mồ côi...""Xé áo nó đê..."Roạt..."Á..."... Những tiếng chửi bới nhắm vào một học sinh rồi sau đó là tiếng quần áo bị xé rách cùng tiếng của nữ sinh vang chen mãi mới thấy được cảnh bên trong, một nữ sinh đang ôm cặp trước ngực che chắn cơ thể vì tà áo dài đã bị đám kia xé rách làm đôi, bờ lưng trần phơi bày làm đám con trai hú lên như tinh tinh vào mùa động đực. Đám con gái là thủ phạm xé chiếc áo của nữ sinh kia cũng cười khoái trá rồi lại lao vào cố giật lấy chiếc cặp của cô bé."DỪNG LẠI!" Dũng gầm lên rồi lao năm đủ để Hoàng Yến thay đổi tới mức người khác không phân biệt được, nhưng với Dũng thì khác, hắn nhận thấy cô bé kia rất giống con gái mình bốn năm trước. Ở độ tuổi dậy thì phát triển mạnh mẽ nên con gái hắn sẽ thay đổi nhiều, nhưng là thay đổi nhiều chứ không phải thay đổi hoàn toàn, những đường nét trên gương mặt xinh đẹp kia vẫn còn lưu lại nên một người cha như Dũng hoàn toàn có thể nhận ra đứng chắn ngang với nét mặt giận dữ, đám học sinh thấy có nên nhanh chóng tản ra rồi bỏ đi, để lại hai người bất động nhìn bé đúng là Hoàng Yến, hắn không thay đổi nhiều nên cô bé dễ dàng nhận ra, chỉ là quá bất ngờ nên không phản ứng gì. Còn Dũng đứng lặng im không bước tới thêm, hắn đang dằn vặt lòng mình vì đã để con gái phải khổ sở thế này."B...ba...!" Hoàng Yến khó khăn lên tiếng, cô bé nhào tới ôm chặt Dũng mặc kệ chiếc cặp rơi xuống để lộ ra nửa thân trên trần trụi chỉ còn chiếc áo ngực che run run ôm chặt con gái, đôi mắt của hắn ngấn nước, nước mắt của một người đàn ông. Nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, hắn cởi áo đang mặc khoác lên cho Hoàng Yến, trên người hắn còn lại chiếc áo thun ba lỗ."Con..." Dũng nói không nên lời vì vẫn còn run run, lúc này với hắn như vừa tìm lại được báu vật vô giá bị mất bấy lên trán con gái rồi lại ôm chặt lấy cô bé."B...ba...mình về đi..."Dũng mỉm cười gật đầu đồng ý, Hoàng Yến nắm tay hắn kéo đi thật nhanh, cô bé muốn tụi kia thấy rằng mình không phải đứa mồ côi. Dũng hiên ngang đi bên cạnh con gái, Hoàng Yến cũng không hề xấu hổ dù vừa bị nhục mạ. Đám học sinh bắt nạt Hoàng Yến vẫn còn tụ tập bên ngoài cổng trường, đang hí hửng bàn chuyện hôm khác chặn đánh cô bé thêm lần nữa thì phải nín bặt vì hai người đang đi ra. Bên cạnh cô gái mà chúng vừa phỉ báng là một gã điển trai và cơ bắp. Dũng siêng năng luyện tập nên có được thân hình vạm vỡ, đủ để uy hiếp tinh thần của đám con trai choai choai, còn vẻ nam tính phong độ của hắn cũng làm hạ hỏa sự ganh ghét với Hoàng Yến trước đó của đám con gái mới dẫn Hoàng Yến lên xe hơi đậu gần đó, chạy tới một đoạn rộng rãi rồi dừng lại. Lúc này Hoàng Yến mới bật khóc và chồm qua ôm chặt hắn, cô bé khóc thật lớn như một đứa trẻ mặc dù lúc nãy bị bắt nạt và xé rách cả áo mà không hề khóc một tiếng."Huu...ba ơi...!"Dũng chỉ ôm chặt và hôn lên trán Hoàng Yến mà không nói gì. Nỗi lo con gái căm ghét hắn đã tan đi khi cô bé đang ôm chặt hắn, nhưng nỗi dằn vặt vì bản thân đã để con gái phải khổ cực lại càng tăng cha con ôm nhau thật lâu, Hoàng Yến cũng đã ngừng khóc mà chỉ còn nấc nhẹ.
Phong cách làm việc của Lộc Tang Tang từ trước đến nay rất nhanh, sau khi quyết định đi tìm Đoạn Kính Hoài giúp đỡ, trưa hôm đó, thông qua mẹ chồng cô biết được lịch làm việc cụ thể của anh, trước khi xuất phát đến bệnh viện, cô gửi mấy tin nhắn wechat cho anh, chẳng qua là không hề có một tin hồi âm. "Sao thế nhỉ? Chẳng lẽ đang làm phẫu thuật?" Cô đặt điện thoại sang bên cạnh rồi lái xe rời khỏi gara. Trước khi nhận việc ở bệnh viện, Đoạn Kính Hoài có khá nhiều thời gian nghỉ ngơi, có điều ở nhà nhàm chán quá không quen, cho nên hôm qua anh đã báo với bệnh viện là mình sẽ nhậm chức sớm. Lúc Lộc Tang Tang xuất phát, anh đang hội chẩn với các giáo sư sau khi hoàn thành ca mổ cột sống. Ca mổ này kéo dài từ sáng sớm đến bây giờ mới kết thúc, thay xong đồng phục giải phẫu trở về phòng làm việc thì đã đến giờ cơm. "Của ai đây?" Đoạn Kính Hoài nhìn hoa quả cắt sẵn, sữa tươi và bánh ngọt trên bàn làm việc của mình, anh hỏi bác sĩ Lý Tiềm đang ngồi bên cạnh. Lý Tiềm lớn hơn anh hai tuổi, coi như là tiền bối, nghe thế anh ta tỏ vẻ đau lòng ngẩng đầu lên "Mấy cô bé y tá ngoài kia tặng cho cậu đấy." Đoạn Kính Hoài đứng lặng im không lên tiếng. Lý Tiềm tiếp tục cảm thán "Chậc chậc, bác sĩ Đoạn à, từ lúc cậu đến nhân duyên của chúng tôi đều bị cướp hết , bây giờ chẳng ai tặng đồ ăn cho tôi nữa." Đoạn Kính Hoài đẩy mấy thứ đó sang bên cạnh, "Anh ăn đi." Lý Tiềm "Sao?" Đoạn Kính Hoài "Tôi không thích mấy thứ này." Lý Tiềm vui vẻ dạt dào "Vậy à, vậy cứ để cho tôi, tôi thích ăn lắm." Đoạn Kính Hoài gật đầu rồi cầm điện thoại chuẩn bị đi ra ngoài. Lý Tiềm "Đi ăn cơm à?" "Ừ." "Cùng đi đi." . . . Dù sao cũng là bác sĩ cùng văn phòng, tương lai sẽ làm việc với nhau lâu dài, bởi thế tuy Đoạn Kính Hoài không quá thích và quen thuộc với việc ăn cơm cùng người khác, lần này anh cũng không xem nhẹ mặt mũi người ta. Hai người cùng đi đến nhà ăn bệnh viện, nhà ăn bệnh viện nhân dân số hai có tiếng là nấu ăn ngon, chẳng qua là Đoạn Kính Hoài ăn uống tương đối thanh đạm, không quan tâm đến những món ăn kia. Chờ lấy được thức ăn chuẩn bị tìm bàn ngồi xuống, anh nhìn thấy cách đó không xa Lý Tiềm dùng cả hai tay vẫy mình, mà trên chiếc bàn kia, đã có hai nữ y tá ngồi từ lúc nào. "Bác sĩ Đoạn! Chỗ này, chỗ này!" Cuối cùng Đoạn Kính Hoài vẫn đi tới, ngồi vào vị trí còn lại. Bình thường anh đã ít nói, huống chi là ở trên bàn cơm, vì vậy trong lúc ba người còn lại vừa ăn vừa trò chuyện rôm rả, thì anh chỉ rũ mắt tập trung ăn cơm. Lúc nói chuyện với Lý Tiềm, hai nữ y tá không ngừng nghiêng đầu nhìn Đoạn Kính Hoài, người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, bên ngoài là áo blouse trắng, rõ ràng đều giống với đại đa số các bác sĩ khác, nhưng càng ngắm càng cảm thấy có khí chất đặc biệt. Các cô chưa từng gặp một bác sĩ nào giống như anh, lông mi cụp xuống vừa dài vừa dày, lúc ăn cơm vẫn nghiêm túc trước sau như một, khiến cho người ta hận không thể ngay lập tức hóa thành miếng súp lơ trên đôi đũa anh đang cầm, bị nuốt thẳng vào bụng cũng vui vẻ chịu đựng. Hai nữ y tá nhìn đến nỗi mặt đỏ bừng. Đoạn Kính Hoài ăn cơm theo thói quen vốn có, đúng lúc này, điện thoại rung lên, anh lấy ra xem, thì ra là Lộc Tang Tang nhắn tin cho anh, trước đó cô đã nhắn mấy tin, chẳng qua là anh đang làm phẫu thuật, không phát hiện. [Bác sĩ Đoạn, ngày hôm qua cảm ơn anh nha, phiền anh quá.] [Anh chăm sóc tôi nhất định rất vất vả, như vầy đi, trưa nay tôi mời anh ăn cơm.] [Biết anh không có thời gian, cho nên tôi đã đặt cơm ở Hoàng Tước Lâu, tôi đến bệnh viện tìm anh ~] . . . Tin nhắn vừa tới [ Tôi đến bệnh viện rồi, anh ở đâu?] Càng xem Đoạn Kính Hoài càng nghi ngờ, từ lúc nào cô trở nên ân cần đến thế? Một giây sau, anh trả lời [Không cần, hôm qua tôi không chăm sóc gì hết.] Lộc Tang Tang [Cần, cần mà, tôi là người có ơn tất báo, mau nói anh ở đâu, tìm không thấy anh cơm sẽ nguội mất.] ". . ." Không chết không tha. Đoạn Kính Hoài biết cô là người không đạt được mục đích sẽ không dễ dàng buông tha, cho nên cuối cùng anh chỉ có thể nói [Căn tin số ba của bệnh viện, gần cửa sổ.] [Biết rồi.] Khi Đoạn Kính Hoài đặt điện thoại xuống, Lý Tiềm và hai nữ y tá đang trò chuyện càng ngày càng hăng say, đúng lúc này, điện thoại Lý Tiềm vang lên, sau khi nhận điện thoại, mắt Lý Tiềm trợn ngược lên, "Được được được, tôi sẽ đến ngay." Nói xong, anh ra cúi đầu ăn vội mấy muỗng cơm, "Haizz mọi người, bệnh nhân xảy ra chút vấn đề, tôi đi trước đây, mọi người từ từ ăn." Nói rồi, anh ta rời khỏi căn tin nhanh như tên bắn. Đoạn Kính Hoài làm như không thấy, chỉ tập trung ăn phần cơm của mình, nhân tiện chờ người đến. Hai nữ y tá đưa mắt nhìn nhau, sau đó rất ăn ý yên tĩnh lại. Các cô đang cảm thấy hứng thú với Đoạn Kính Hoài nên sẽ không rời đi ngay, chỉ là, cứ đối mặt với bác sĩ Đoạn như vậy, các cô vẫn không dám bắt chuyện. . . Lộc Tang Tang xách hộp cơm đi đến căn tin số ba, sau khi bước vào, cô đã nhìn thấy bóng dáng Đoạn Kính Hoài ngay bên cạnh cửa sổ. Có điều, khi nhìn thấy anh, cô bỗng hơi sững người, bởi vì bác sĩ Đoạn đang ăn cơm chung với con gái, hơn nữa còn là hai cô gái. Cô như phát hiện ra thế giới mới, còn cảm thán kỳ lạ làm sao. Nhìn một lát, cô đi thẳng đến. "Chào bác sĩ Đoạn." Lộc Tang Tang mặc kệ ánh mắt của hai cô gái kia, cô trực tiếp đặt hộp cơm và túi xách lên bàn, còn bản thân thì đặt mông ngồi vào chỗ Lý Tiềm vừa rời đi. "Sao anh đã ăn rồi, chẳng phải tôi đã nhắn tin báo với anh là tôi mang cơm đến cho anh à?" Đoạn Kính Hoài nhìn cô một cái "Tôi cũng đã bảo cô đừng mang tới đây." Lộc Tang Tang á khẩu không trả lời được, có điều nghĩ đến việc muốn nhờ, thái độ cô vẫn tốt không tưởng tượng nổi, "Không sao không sao, tôi thấy anh vẫn chưa ăn được bao nhiêu, ăn đồ ăn tôi mang đến đi." Một nữ y tá có chút ngoài ý muốn nhìn Lộc Tang Tang "Bác sĩ Đoạn, đây là -" Lộc Tang Tang "Bệnh nhân!" Đoạn Kính Hoài lườm cô. Lộc Tang Tang cười hì hì nói tiếp "Tôi là bệnh nhân của anh ấy, được bác sĩ Đoạn chữa trị, cho nên đặc biệt cảm ơn anh ấy." Nữ y tá ấp úng đáp "Thế nhưng, bác sĩ Đoạn mới tới bệnh viện chúng ta mà." "Ồ. . ." Lộc Tang Tang suy nghĩ một chút "Ý tôi là lúc ở Hồng Kông đó." "À, ra là thế." Lộc Tang Tang lấy thức ăn ra "Hai chị có muốn cùng ăn không?" "Hả? Không cần, không cần, chúng tôi ăn xong rồi." "Đúng đúng, chúng tôi đi trước đây." "Ừm." Hai y tá nhanh chóng thu dọn chén đũa đứng lên, nhưng lúc rời khỏi bàn hai người càng đi càng không ngừng ngoái đầu lại nhìn. "Thật sự là bệnh nhân?" Một người khác nói "Phải không. . . Ôi trời ơi, bệnh nhân từ Hồng Kông theo đuổi tới đây?" "Ha ha, đó là bác sĩ Đoạn đó, nếu là cô, cô không theo đuổi chắc?" Nữ y tá kia ngượng ngùng đáp "Tôi nào dám . . ." Hai nữ y tá đã đi xa, Lộc Tang Tang ngồi ngay ngắn lại, nhiệt tình nhìn Đoạn Kính Hoài "Nếm thử xem, đều là các món nổi tiếng của quán, ăn ngon lắm." Đoạn Kính Hoài không động đũa, "Cô biến thành người bệnh của tôi từ lúc nào thế?" Lộc Tang Tang "Nói là người bệnh của anh có vẻ tiện hơn." "Tiện thế nào?" "Anh xem, nếu tôi nói tôi là vợ của anh, các cô ấy sẽ mất mát biết chừng nào." Lộc Tang Tang tiến đến gần anh rồi nhỏ giọng nói "Nhân duyên của bác sĩ Đoạn tốt như vậy, người đẹp vây quanh nhiều như vậy, sao tôi có thể kéo giá trị con người anh xuống thấp được chứ." Đoạn Kính Hoài nhíu mày, thật lâu sau mới phun ra hai chữ "Vô vị." Lộc Tang Tang chẳng thèm để ý, cô đẩy thịt sườn đến trước mặt anh, "Anh ăn đi, sao lại không ăn?" Kỳ thật Đoạn Kính Hoài đã ăn gần xong, tuy món ngon trước mắt, nhưng anh không hề thèm ăn, "Cô đã ăn rồi?" Lộc Tang Tang lắc đầu. "Vậy cô để tự ăn đi." "Hả?" "Tôi ăn no rồi, cô ăn đi." "Ờ." Lộc Tang Tang nghĩ, ăn hay không không quan trọng, quan trọng là để anh cảm nhận được tâm ý của cô, vì thề cô cầm đũa lên, "Bỏ thì lãng phí quá, thôi thì để tôi giúp anh." ". . . Ồ." Hôm nay thời tiết rất đẹp, vị trí gần cửa sổ có không gian được ánh mặt trời bao phủ, rơi lên người, đủ ấm áp, vô cùng thoải mái. Đoạn Kính Hoài đã ăn xong, thế nhưng người bên cạnh chỉ mới bắt đầu ăn, cốt cách tốt đẹp khiến anh không thể trực tiếp rời đi. "Bác sĩ Đoạn, buổi chiều có ca mổ à?" Lộc Tang Tang hỏi. Đoạn Kính Hoài "Có." "Nghe Phái Khiết nói ngày hôm qua anh nhọc lòng đến quán bar đón tôi, cực cho anh quá." "Không có gì." "Hôm qua tôi không gây rắc rối cho anh chứ?" Đoạn Kính Hoài khựng lại một chút, nhớ tới tối qua cô hét ầm ĩ trên lưng mình, cũng nhớ tới cô muốn cởi sạch trước mặt mình trong phòng tắm. "Không có." "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, tôi chỉ ngại mình đã làm càn khiến anh sợ." Đoạn Kính Hoài âm thầm cười lạnh, đúng là đủ dọa người đấy. "Bác sĩ Đoạn, có chuyện này. . ." "Lộc Tang Tang." Đoạn Kính Hoài cắt ngang lời cô. "Sao?" Đoạn Kính Hoài nhíu mày, không hài lòng lắm "Ăn cơm không được nói chuyện." Lộc Tang Tang vẫn cố gắng mở miệng "Nhưng mà -" "Im lặng." ". . ." Lộc Tang Tang mở to mắt nhìn anh, muốn lên tiếng, nhưng lại bị ánh mắt nghiêm túc của anh nhìn chằm chằm đến không dám hó hé. Thấy cô an phận, rốt cuộc sắc mặt Đoạn Kính Hoài mới dịu lại một chút, anh để đũa xuống, cầm điện thoại đọc tư liệu, nhưng còn chưa kịp đọc xong hai trang ống tay áo đã bị người ta kéo. Ngẩng đầu, Đoạn Kính Hoài nhìn thấy ngón trỏ người nọ dựng thẳng, cực kỳ ngoan ngoãn xin xỏ "Cho tôi nói thêm một chuyện nữa, một chuyện là được rồi." Nét quyến rũ nhất trên mặt một người chính là đôi mắt, ánh mắt Lộc Tang Tang giống như một dòng suối mát, thanh tịnh đó, ấm áp đó, nhìn rất thanh thuần. Nhưng Đoạn Kính Hoài biết rõ, cô chỉ đang giả vờ. Kỳ thật đôi mắt cô giống như một ly rượu mạnh, vừa nồng vừa cay, vừa càn rỡ vừa nóng bỏng. Tất nhiên, sau khi anh ngầm đồng ý để cô nói chuyện, cô lập tức nghiêm mặt, ánh mắt lộ ra mấy phần khôn khéo. "Gần đây công ty nhà tôi có một hạng mục về thiết bị chữa bệnh, anh có hứng thú không?" "Không hứng thú." ". . . Tôi còn chưa nói cụ thể là gì mà." Đoạn Kính Hoài khẽ dựa về phía sau "Tôi chỉ là bác sĩ, không phải thương nhân." "Anh không chỉ là bác sĩ, anh còn là người nhà họ Đoạn nữa." Lộc Tang Tang nhướng mày, "Nhà các anh có tiềm lực lớn mạnh về ngành y tế, thương hiệu vững chắc, cho nên tôi muốn hợp tác với các anh, nhất định sẽ thành công." "Cô cũng biết trên lĩnh vực này Đoạn gia đã làm quá xuất sắc, cho nên cô cũng nên biết chén canh này sẽ không chia cho người ngoài chứ nhỉ?" Đoạn Kính Hoài lạnh nhạt nhìn cô, "Nói là hợp tác, chẳng bằng nói là bàn đạp cho cô." Mẹ nó, có cần nói trắng ra như vậy không! Tim Lộc Tang Tang nhảy lên, cũng may ngoài mặt vẫn bình tĩnh, "Ai nói chứ, thật sự là hợp tác. Theo tôi được biết, có lẽ nhà anh còn chưa tấn công vào lĩnh vực chi giả này? Mấy năm gần đây kỹ thuật làm chi giả càng ngày càng phát triển, chẳng qua là rất nhiều kỹ thuật điển hình như mô phỏng sự linh hoạt của các khớp xương đều phải nhập từ nước ngoài, điều này dẫn đến chi phí lắp đặt chi giả hết sức đắt đỏ, rất nhiều gia đình không đủ điều kiện lắp. Hiện tại công ty chúng tôi đang nghiên cứu phát minh linh kiện mà trong nước có thể sản xuất được, giá cả hoàn toàn chiếm ưu thế, nếu như anh. . ." "Cho nên, dựa vào cái gì mà cô dám tin tưởng linh kiện công ty cô nghiên cứu phát minh sẽ vượt được người ta?" "Tôi có lòng tin!" "Cô có lòng tin, nhưng bệnh nhân chưa chắc đã tin tưởng." Sắc mặt Đoạn Kính Hoài nghiêm túc, "Lộc Tang Tang, cô có thật sự hiểu thứ mà cô nói không? Nếu như chỉ vì lợi ích, vì làm ăn, tôi khuyên cô đừng phí công sức nữa." Lộc Tang Tang đột nhiên đứng dậy, "Ai nói chứ, tuy tôi là người làm ăn, thế nhưng tôi cũng thật lòng muốn giúp những người thiếu khuyết tay chân kia." Giả dối? Nhưng mà những gì cô nói đều là thật lòng thật dạ. Theo lời Đoạn Kính Hoài, thật ra cô cũng không biết chi tiết, chẳng qua cô chỉ đứng ở gốc độ người lãnh đạo, tìm kiếm hợp tác, tìm kiếm cơ hội mua bán, sau đó, chiến thắng Lộc Sương cho ông nội thấy. Có điều sau khi nói xong, lại nhìn đến ánh mắt như nhìn thấu người khác của Đoạn Kính Hoài, chẳng hiểu sao lòng cô lại hơi chùng xuống, "Nếu anh không tin tôi, tôi có thể cung cấp nhiều tài liệu, hoặc là dẫn người của các anh đến trung tâm nghiên cứu của chúng tôi khảo sát." Đoạn Kính Hoài đứng dậy, "Đến giờ làm rồi, tôi đi trước." "Khoan khoan khoan, đừng đi mà." Lộc Tang Tang vội vàng kéo vạt áo anh lại, "Được rồi được rồi, tôi nhất định sẽ cố gắng tìm hiểu, tập trung khảo sát, chờ khi hoàn toàn nắm được tất cả tôi sẽ mang bản kế hoạch đến cho anh xem." Sắc mặt Đoạn Kính Hoài vô cùng bình tĩnh, "Lộc Tang Tang, đừng quậy nữa." "Xem thử đi, thật đó, giả sử đến lúc đó anh vẫn cảm thấy không đáng tin, tôi tuyệt đối không đến làm phiền anh nữa." Đoạn Kính Hoài "Về đi." "Xin anh đó!" Lộc Tang Tang níu lấy vạt áo vừa vụt qua, "Bác sĩ Đoạn, cầu xin anh, cho tôi một cơ hội đi." ". . ." "Xin anh đó, xin anh đó, người ta thật sự muốn hợp tác kiếm tiền với nhà chồng, bác sĩ Đoạn? Đoạn Kính Hoài?" Đoạn Kính Hoài "Lộc Tang Tang -" "Chồng ơi?" Đoạn Kính Hoài "?" Lộc Tang Tang; "Vợ chồng cùng chiến tuyến, cho chút mặt mũi đi mà."
Dịp nghỉ lễ 2 ngày, vợ chồng Mạnh đưa con gái về nhà ông bà ngoại của Ngọc chơi. Dũng cũng lên kế hoạch đi du lịch biển cho con gái thỏa thích. Ba giờ sáng hai cha con lên đường, đi sớm vì Hoàng Yến muốn ngắm bình minh trên vào dịp lễ và không đặt phòng trước nên khi tới nơi thì khách sạn và nhà nghỉ đều đã hết phòng."Dạ...chỉ còn một phòng VIP hướng ra biển, anh chị có muốn đặt không ạ?" Lễ tân khách sạn trả lời là khách sạn cuối cùng, nếu không đặt thì đành phải đi kiếm nhà nghỉ cách bãi biển xa hơn. Dũng hơi đắn đo vì chỉ còn một phòng, hắn nhìn sang Hoàng Yến như hỏi ý. Cô bé gật đầu chấp nhận, vì nàng không cảm thấy có rào cản gì với ba mình, điều còn lại là trời đã sắp sáng, nếu phải đi tìm nữa sẽ lỡ mất cảnh bình minh."Vậy anh đặt phòng đó luôn..." Dũng cha con vào căn phòng sang trọng nhất của khách sạn này. Hoàng Yến thích thú ngắm căn phòng rồi chạy tới kéo tấm rèm che bức tường bằng kính hướng ra biển, nhưng trời còn tối nên không thấy gì hấp dẫn. Hai cha con rửa mặt qua rồi nhanh chóng xuống bờ biển. Đón bình minh xong cả hai đi ăn sáng rồi trở về khách sạn nghỉ Yến ngủ một giấc tới trưa mới dậy, do thức sớm nên cô bé dễ dàng ngủ tiếp chứ không như Dũng, hắn ngồi lặng im trong phòng ngắm con gái ngủ say mà không biết chán. Hai cha con lại đi ăn và dạo một vòng chụp hình tới xế chiều mới xuống Yến chưa quen với đồ tắm nên cô bé mặc quần đùi ngắn và áo thun nhưng vẫn cực kì hấp dẫn, giữa bãi biển đông đúc nhưng Hoàng Yến vẫn nỗi bật với vẻ đẹp vốn có. Nghịch cát một lúc lâu hai cha con mới xuống tắm, những cái ôm của con gái khi bị sóng xô mạnh làm Dũng rạo rực trong quần."Í...ba ơi con đứng không tới!""Vậy thì ôm chặt ba!"Hoàng Yến bị hụt chân nhưng vẫn muốn cùng Dũng tiến ra xa để đón sóng. Cô bé ôm chặt nên hai bầu ngực sữa cứ ép mạnh vào người hắn, có lúc sóng lớn tới làm cô bé sợ nên vòng chân ngang người Dũng và ôm chặt. Những lúc như thế dương vật Dũng cương lên trong làn nước lạnh vì hai quả đào và bờ mu mềm mại cứ chà sát vào người cơn sóng lớn đang ập tới, Dũng đứng vững lấy đà nhảy lên đón sóng."Hi hi...đã quá!" Hoàng Yến vui sướng khi hai con sóng đưa hai người lên cơn sóng đi qua thì cả hai hạ xuống theo nước biển, Hoàng Yến bị tuột tay khi một cơn sóng khác sắp tới. Cô bé lo sợ liền ôm chặt lấy Dũng khi hắn vừa quay lại, hai chân cô bé tiếp vòng lên ngang hông ba mình và ôm chặt, hai tay cũng vịn chặt trên vai hắn. Cứ thế, khối u giữa hai chân của hai người cứ chạm vào nhau trong làn nước biển lạnh mát. Hoàng Yến cảm nhận được nhưng đang thích thú với những con sóng nên cô bé không quan tâm. Còn Dũng thì khác, hai bàn tay hắn đang tranh thủ tận hưởng cơ thể mềm mại của con gái, lúc thì ôm ngang hông, lúc thì ôm ngang vai, lúc thì ở đùi, lúc thì đặt lên cả bờ mông của cô một lúc lâu rồi mới trở về khách sạn, hai cha con lại chuẩn bị đi ăn tối."Mình ra ngắm biển đêm đi ba...!" Hoàng Yến nũng nịu."Ừ...đi dạo một lát rồi về ngủ."Hai cha con nắm tay như đôi tình nhân bước đi trên bờ cát. Máu dâm trong người nổi lên làm Dũng chỉ để mắt tới những đường cong của con gái."Hì, lạnh quá, hay mình về đi ba..."Dũng mỉm đồng Yến vệ sinh xong rồi chui vào chăn trùm kín người vì lạnh, Dũng cũng mon men lên giường nằm cạnh con gái, Hoàng Yến vui vẻ quay sang gác đầu lên tay hắn. Sung sướng tận hưởng hương thơm trên người cô bé, dương vật lại cương lên buộc hắn phải lấy gối đặt ngang đùi để che nhau một lúc lâu, Dũng khó khăn nói "Ba xin lỗi...!"Hoàng Yến ngước lên nhìn hắn "Ba xin lỗi gì?"Ba xin lỗi vì đã để con chịu khổ mấy năm qua..."Hoàng Yến không nói gì mà gục đầu vào vai hắn."Ba xin lỗi...""Ba xin lỗi chuyện gì nữa?" Hoàng Yến lại ngước lên nhìn hắn."Vì...vì hôm đó ba đã làm hại con..." Dũng khó khăn Yến lại gục đầu vào vai hắn như xấu hổ, cô bé biết ba mình nói tới chuyện gì."Hôm đó đau chết đi được!"Hoàng Yến nói lí nhí nhưng Dũng nghe được, hắn nói tiếp "Hôm đó ba cứ nghĩ là đang...với mẹ con, nhưng không hiểu sao cuối cùng lại là con..."Chuyện đã xảy ra vài năm nhưng tới bây giờ mới nói lại, Hoàng Yến cũng không hiểu sự thay đổi thái độ đột ngột của mẹ hôm đó, sau này lớn hơn mới dần nhận ra được là do mẹ mình gài bẫy ba."Dạ...tại...hôm đó mẹ nói con lên với ba rồi lát sau mẹ lên..."Dũng cũng không bất ngờ và cũng không quan tâm tới sự việc mà Phượng đã làm năm đó, im lặng một lúc rồi hôn lên trán Hoàng Yến và nói tiếp"Ba thật đáng chết...ba đã hại con!"Hoàng Yến nói nhỏ "Có sao đâu ba, con đâu có bầu đâu mà lo."Dũng mừng rỡ khi nghe thấy con gái nói như vậy, dương vật căng cứng như muốn nổ tung. Hắn cố làm gương mặt tội lỗi rồi giả vờ rút tay khỏi đầu con gái định rời khỏi giường. Hoàng Yến thấy vậy liền hỏi"Ba đi đâu nữa?""Ba xuống đất nằm...chứ không...chứ không nằm chung thế này thì ba lại làm giống hôm đó, làm con có bầu mất..."Dũng nói xong liền lấy cái gối đang đặt trên đùi ra rồi hướng mắt tới dương vật hắn đang đội quần lên như một cái lều. Hoàng Yến xấu hổ khi thấy cái thứ đó, cô bé lưỡng lự rồi lại nói lí nhí"Thôi, ba nằm trên này luôn đi...có gì thì...mai...mai ba mua thuốc cho con uống..." Nói xong cô bé gục mặt xuống xấu hổ cùng chỉ chờ có thế, hắn liền nhào tới ôm chặt Hoàng Yến, mặt hắn áp sát gương mặt xinh đẹp đang ửng đỏ của cô bé."Ba...ba có biết cách nào...làm mà không đau không?" Hoàng Yến e thẹn nói kích thích cực độ "Ba không làm con đau nữa, không bao giờ..."Nói xong liền hướng tới bờ môi mềm mại của con gái hôn ngấu nghiến. Hoàng Yến có ngượng ngùng nhưng rồi cũng đáp trả, chiếc lưỡi nhỏ bé nhanh chóng bị Dũng quấy lấy như muốn kéo qua miệng của hưởng bờ môi của con gái một lúc lâu mới rời ra, hắn run run cởi quần áo của Hoàng Yến, thân thể non nớt nhưng đầy đặn của cô bé hiện ra làm hắn sung sướng ngất ngây. Dũng hôn lên hôn con gái lần nữa rồi hôn xuống cổ, hôn lên vai, hôn lên bụng, hôn cả đôi chân nuột nà của cô bé... Hắn dùng môi tận hưởng mọi chỗ trên cơ thể của Hoàng Yến, chỉ chừa lại hai quả đào và âm hộ tươi ngon với những sợi lông mịn màng e ấp che Yến nhắm mắt tận hưởng cái miệng của ba mình di chuyển khắp nơi trên người mình. Ban đầu có chút nhột nhưng ngay sau đó là sự kích thích tăng dần lên. Đến khi cái miệng đó chiếm lấy bầu ngực căng mọng thì cô bé không kìm được tiếng rên."Ưm..."Hoàng Yến đờ đẫn khi tay và miệng của ba đang chiếm trọn hai quả đào của mình, nhưng không hề đau đớn như hôm đó mà chỉ có khoái cảm dồn dập kép đến. Rồi cô bé cảm nhận được chiếc lưỡi kia đang trượt dần xuống bụng mình, môi của ba hôn lên bụng rồi lại trượt xuống dưới."Ư..."Hoàng Yến nhắm mắt rên rỉ khi cái miệng kia đang nút mạnh âm vật của nàng, sự sướng khoái lần đầu tiên trong đời đang gần chạm đến đỉnh. Rồi cô bé cảm nhận được hai bàn tay đặt lên bầu ngực của mình, chiếc núm nhỏ xinh bị se nhẹ tạo thêm khoái cảm dâng Yến vô thức đưa tay lên nắm chặt hai bàn tay đang xoa nắn trên ngực, hai chân kẹp chặt cái đầu của Dũng đang hì hục ở giữa, cô bé lên đỉnh."A...ưm...."Sung sướng với cơn cực khoái lần đầu trong đời, Hoàng Yến nằm im tận hưởng một lúc mới mở mắt ra, nàng đỏ mặt khi Dũng đã tuột quần ra từ khi nào, dương vật to lớn gân guốc với đầu khấc to bè đang chỉa thẳng ra, nhưng là hắn đang qùy giữa hai chân nàng. Dũng nhìn cô bé rồi từ từ nhích tới, đầu khấc chạm vào âm Yến cảm thấy như một dòng điện chạy qua người khi cái khúc thịt kia chạm vào người, giống cái cảm giác đêm đó. Rồi cũng thịt đó cũng chà lên âm hộ của mình, cũng là cảm giác kích thích đó, nàng nhắm mắt lại cảm nhận. Dũng chà sát để dương vật dính dâm thủy của cô bé rồi hướng tới âm đạo và đẩy đây thì Hoàng Yến đã cảm thấy sự khác biệt, khúc thịt to lớn kia đang tách âm đạo của nàng ra nhưng không đau đớn như lần đó. Chỉ có cảm giác sướng khoái tràn đến theo sự thốn thốn tăng dần và sâu dần trong sung sướng cực độ, dương vật hắn lại chui vào âm đạo của con gái hắn, một cơ thể tuyệt hảo và âm đạo cực kì chật chội. Cố kìm nén dòng tinh dịch đang muốn phun trào, Dũng nhìn nét mặt của Hoàng Yến và bắt đầu chuyển dương vật của ba mình rút ra rồi chui vào lại giống như lần trước, và cũng khác lần trước hoàn toàn khi mà hiện tại chỉ có sự sung sướng ập tới, Hoàng Yến đờ đẫn thở nhanh dần."Ưm...ba ơi...""Sao vậy con, có đau như lần trước không?" Dũng hỏi nhưng vẫn chuyển động nhẹ nhàng."Dạ không...!"Dũng chồm tới hôn lên môi cô bé rồi hỏi tiếp "Giờ con thấy thế nào?""Dạ...con thích..." Hoàng Yến trả lời mà không mở mắt khoái chí tăng tốc, tiếng nhóp nhép to dần cùng với riếng rên của cả hai cha con. Hắn cố kìm nén để đưa con gái lên đỉnh lần nữa, dương vật cứ ra vào đều đều. Tay chân Hoàng Yến quờ quạng lung tung, đầu cô bé cũng lắc qua lắc lại, gương mặt nhăn nhó tưởng như đang đau đớn nhưng thật ra là đang chìm trong sướng khoái mãnh liệt. Âm đạo cô bé dần co thắt mạnh, Dũng biết con gái lên đỉnh nên không kìm nén nữa, hắn dừng lại rồi chồm tới ôm hôn cô bé trong khi bên dưới âm đạo co thắt mạnh mẽ và dương vật giật giật phu còn sung sướng sau cơn lên đỉnh, Dũng lấy quần của Hoàng Yến lót xuống dưới mông con gái khi hắn rút dương vật ra. Hắn biết nhân viên dọn phòng của khách sạn đã quá quen với dấu vết hoan lạc của khác để lại nhưng từ một phòng đăng kí là hai cha con như hắn thì cũng kì xuống ôm Hoàng Yến còn đang thở nhanh sau cơn sướng lần thứ hai, Dũng hôn lên má con gái rồi hỏi lại"Có đau như lần trước không con gái?"Hoàng Yến mở mắt nhìn hắn rồi mỉm cười lắc đầu."Con không sợ làm chuyện này với ba sao?"Hoàng Yến lại lắc đầu rồi đáp lại "Ba cũng là con trai mà... Con không thích người khác nên làm với ba còn hơn. Mà lúc trước ba cũng làm với con rồi còn gì..."Dũng sung sướng ôm chặt cô con gái tuyệt vời vào lòng, Hoàng Yến cũng ôm chặt ba mình rồi cả hai nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sau một ngày mệt dậy khi ánh nắng ban mai chiếu rọi vào phòng qua bức tường bằng kính. Dũng không sợ khi để mở tấm rèm che bức tường kính trong suốt, vì bức tường này hướng ra biển và xung quanh không có tòa nhà nào cao hơn phòng của hắn nên không sợ ai thấy hai cha con hoan lạc với nhau. Hoàng Yến cũng vừa thức, hai cha con nhìn nhau đầy hạnh phúc, cô bé nghiêng người qua ôm ba mình, chân cũng gác trên người của Dũng. Bầu ngực sữa và bờ mu mềm mại ép vào người làm dương vật hắn cương lên mạnh liệt."Để ba tắm cho con..."Hoàng Yến cười mỉm gật đầu đồng ý. Phòng tắm cũng vẫn là kính trong suốt, ánh nắng dịu nhẹ cũng theo hai cha con vào trong đó. Dũng nhẹ nhàng lau cùi kì cọ cho con gái như lúc Hoàng Yến còn bé, dưới dòng nước mát lạnh ham muốn lại dâng lên. Dũng rửa sạch dâm thủy và tinh trùng nơi âm hộ và mông của cô bé, Hoàng Yến cười cười rồi cũng tóm lấy dương vật căng cứng của hắn và rửa tay mềm mại của con gái vuốt ve dương vật làm Dũng không chịu nổi, đỡ Hoàng Yến đứng chống tay vào bồn tắm, hắn đứng đằng sau cầm dương vật tìm đến cửa động hồng hào."Ưm...Aaaaaaaa!"Hoàng Yến rên dài khi cửa âm đạo căng ra đón nhận khúc thịt to lớn tới lúc chạm tử cung, dương vật dừng lại thì cô bé mới ngừng nhẹ nhàng ra vào, hắn nâng niu con gái như một bảo vật quý giá nhất của đời hắn nên không hề dùng sức mạnh. Từ tốn nhưng vẫn làm cả hai sung sướng bất tận vì dương vật của ba và âm đạo của con gái bao giờ cũng kích thích hơn hẳn người khác."Aa...Đã quá...! Con yêu!" Dũng sướng khoái đưa tay lên se hai đầu ti của con gái, miệng hắn hôn lên tấm lưng trắng mịn màng."Ưư...Sướng quá! Ba yêu!" Hoàng Yến cất tiếng khi dương vật của ba đang dần chuyển động trong người sớm đầy sung mãn và dòng nước mát lạnh nên hai cha con sung sướng trao yêu thương lâu hơn hẳn tối hôm qua. Dũng kéo con gái đứng dậy khi cảm thấy cô bé mỏi vì chống tay lâu, để Hoàng Yến đứng quay mặt vào tường kính và tựa người lên đó, hắn vẫn đứng đằng sau và chui vào."Ưm...Ưm...ưm..."Những tiếng rên vang lên theo từng nhịp chuyển động, âm đạo cô bé co bóp dần. Dũng biết đó là dấu hiệu con gái lên đỉnh, hắn nhấp nhanh hơn và cùng xuất khí."A..." Hai cha con cùng hét lên."Lại phải rửa nữa rồi..." Hoàng Yến quay lại nói với Dũng khi gương mặt vẫn còn nét đê mê của cơn lên đỉnh rồi cả hai cùng xong đi ăn sáng rồi hai cha con dọn đồ và trả phòng. Trên đường về, Dũng ghé vào một tiệm thuốc tây và cầm một bịch màu đen ra đưa cho Hoàng Yến."Con uống viên thuốc này trước." Dũng nói, đó là viên thuốc khẩn Yến lấy chai nước suối uống luôn rồi mở bịch mà Dũng đưa ra coi, bên trong là một hộp lớn thuốc tránh thai hàng ngày. Cô bé liếc Dũng một cái nhưng nét mặt cực kì đáng yêu."Con nghĩ sao nếu...mẹ trở về với cha con mình?" Dũng thăm dò ý kiến con gái Yến khẽ nhíu mày, bản thân nàng cũng không có giận mẹ gì lắm ngoài việc bỏ nhà theo trai, nhưng Dũng đã giải thích là lỗi do hắn nên cô bé cũng thấy vui khi nghĩ tới việc đoàn tụ gia đình."Dạ...sao cũng được... Mẹ về ở chung như lúc trước cũng vui..." Hoàng Yến trả mỉm cười và tập trung lái xe....Trở về với cuộc sống thường ngày nhưng hai cha con đều vui vẻ hạnh phúc. Không muốn dùng bao cao su nên Dũng phải ráng nhịn, chờ một tuần để thuốc có tác dụng mới dám đụng tới con gái. Nhưng hắn vẫn còn một người để giải tỏa."Ưm..." Hiền sung sướng rên rỉ khi dương vật của Dũng đang ra vào trong âm đạo của người vừa lên công ty, họp hành bàn bạc công việc xong là kéo nhau vào phòng giám đốc rồi quấn lấy nhau."Mới có vài ngày mà nhớ em quá... Đi chơi thằng Mạnh có phục vụ em cái nào không?" Dũng vừa nhấp vừa nói."Ở nhà bố mẹ chứ có phải là đi chơi rồi thuê phòng như anh đâu mà làm được gì, tối hôm qua về nhà em gạ mãi mới làm được một cái. Chẳng bù cho hồi mới cưới, ngày nào cũng vài cái.""Anh có cách này...có thể sẽ làm cho nó lấy lại phong độ như anh." Dũng cười và nói."Hi hi, vậy thì ráng giúp em nha anh chồng yêu dấu!" Hiền cũng cười rồi hôn Dũng say thanh da thịt va chạm khe khẽ vang lên trong phòng giám đốc."Mà...em nhiều chuyện một chút... Ngày xưa...chị Phượng làm gì mà anh chịu nhường lại hết tài sản cho chị ấy vậy?" Hiền hỏi hắn khi đang chỉnh lại váy sau khi thỏa đắn đo vài giây rồi quyết định nói cho Hiền biết luôn."Chuyện là vầy..."Ở nhà Dũng, Hoàng Yến đi học về sớm nên gọi bé Ngọc qua chơi, không có ở nhà nên hai cô bé vô tư đùa nghịch và không thiếu chuyện tò mò giới tính."Làm cái đó sướng ghê chị Yến ơi...""Làm cái gì?" Hoàng Yến hỏi lại."Làm cái hôm bữa chị chỉ em đó...thủ dâm ấy!" Ngọc vô tư Yến "Hi hi, em còn nhỏ dâm quá nha...!"Ngọc đỏ mặt cãi lại "Là chị bày cho em chứ bộ... Ủa thuốc gì đây mà nhiều vậy chị?"Vì Hoàng Yến rất biết cách dùng những món đồ trang sức đơn giản để làm đẹp nên mỗi lần sang chơi Ngọc đều mở hộc bàn đựng đồ trang điểm của Hoàng Yến xem, cô bé thích món gì là xin hoặc nhờ chị mua giùm. Vô thình thấy bịch thuốc của Dũng mua cho Hoàng Yến hôm trước."À...là thuốc bệnh thôi em." Hoàng Yến không muốn nói cho cô bé biết đó là thuốc tránh thai, vì dù có thân thích đến mấy, dặn dò kĩ đến mấy thì con nít rất dễ để lộ chuyện không hay. Cho dù cô bé không biết chuyện hoan lạc của hai cha con nàng nhưng việc người khác biết mình uống thuốc tránh thai cũng không hề hay ho gì."Chị ơi...có cái này bí mật chị không được nói cho ai biết nha..." Ngọc làm vẻ mặt bí hiểm ghé sát và nói nhỏ dù chỉ có hai chị em ở Yến mỉm cười "Ừ...em nói đi!""Hôm qua em thấy mẹ với ba ấy ấy nữa..." Ngọc nói."Eo...lúc trước em cũng thấy nhiều rồi còn gì...""Chưa...còn nữa... Đến sáng em còn đang ngủ thì...thì ba em vào phòng rồi...bóp vú với sờ bướm em..." Ngọc ngập ngừng Yến tròn mắt như không tin những gì mình vừa nghe được, Ngọc nói tiếp "Lúc đó em tỉnh rồi nhưng nằm im không mở mắt ra, ba em sờ một tí thì lấy quần lót của em rồi...thủ dâm như ba chị hôm bữa ấy... Lúc sau ba đi xuống em lại coi thì thấy cái quần của em dính đầy nước trơn trơn tanh tanh."Bất ngờ với chuyện bé Ngọc vừa kể, Hoàng Yến không ngờ ông chú của mình cũng như thế. Như nhớ ra một chuyện, Hoàng Yến hỏi Ngọc"Rồi em có bỏ cái quần đó ra không? Hay là mặc lại?""Em bỏ vào sọt đem giặt luôn mà... Em thấy ba lấy quần lót của em làm vậy mấy lần rồi, có hôm nay mới...mới sờ em thôi. Mà có gì không chị?"Hoàng Yến thở dài rồi nói "Ba em xuất tinh vào đó, nếu em mặc lại cũng có bầu đó..."Ngọc nhăn mặt lại rồi khẽ rung mình khi nghĩ tới chuyện có bầu."Mà sao em lại để cho ba em làm vậy? Em có nói với mẹ không?"Ngọc nói "Thì tại em thấy ba sờ thích hơn mình làm nhiều... Em không nói cho mẹ, sợ mẹ la!"Hoàng Yến nghĩ gì đó rồi hỏi "Chừng nào em có tháng lại?""Hôm nay nè chị..."Hoàng Yến mở tủ lấy vỉ thuốc thánh thai của mình rồi đưa một viên cho Ngọc."Thuốc bệnh của chị mà!" Ngọc thắc mắc."Em uống đi...uống rồi chị nói!"Ngọc ngoan ngoãn uống viên thuốc mà Hoàng Yến đưa cho."Em cầm vỉ thuốc này về, từ ngày mai mỗi ngày uống một viên tiếp theo, không được quên uống. Cái này là...thuốc tránh thai." Hoàng Yến cũng hơi bất ngờ rồi nét mặt trở nên vui hẳn, cô bé trêu Hoàng Yến "Vậy mà nãy chị nói là thuốc bệnh...chị cũng ấy ấy rồi đúng không...hí hí!""Con nhỏ này, không được nói cho ai biết chuyện này...nhớ đó!"Ngọc cầm vỉ thuốc xem, Hoàng Yến nói tiếp "Nghe chị dặn nè...từ nay trở đi lúc ngủ thì khóa cửa phòng lại...không cho ba em sờ nữa."Ngọc không nói gì nhưng nét mặt có vẻ tiếc nuối."Em cứ làm như chị nói, rồi chị sẽ cho em biết thế nào là sung sướng...hi hi!" Hoàng Yến nháy dường như hiểu ý của chị, cô bé cười rồi nháy mắt lại."Nhớ đó, không được nói cho ai nghe chưa, rồi cất vỉ thuốc thật kĩ ở chỗ nào mà chỉ có em biết, ngủ thì khóa cửa lại.""Dạ..." Ngọc ngoan ngoãn trả lời.***Mấy ngày nay ngập tràn những suy nghĩ ngổn ngang trong đầu Hiền, nàng nhớ lại chuyện hôm trước mà Dũng nói"Hôm đó Phượng cho anh uống rượu có bỏ thuốc gì đó, rồi nói Hoàng Yến lên phòng với anh. Tắt đèn, anh không nhận ra con gái nên cứ đèn con bé xuống. Tới lúc...xong mới nhận ra là Hoàng Yến, mẹ với Phượng cũng vào phòng ngay lúc đó... "Hiền biết Phượng dùng chuyện này để ép buộc Dũng, nàng nói tiếp "Vậy bây giờ anh với bé Yến thế nào?"Dũng không ngần ngại trả lời "Hôm qua đi chơi biển, anh thuê một phòng và...bây giờ có lẽ tinh dịch của anh vẫn còn trong người Hoàng Yến."Hiền sững người vì sốc khi nghe Dũng nói thẳng thừng như vậy, nàng đẩy hắn ra và từ đó tới nay không muốn gặp mặt hắn. Ban đầu còn thương cảm cho hắn vì bị Phượng dùng thủ đoạn, nhưng rồi nàng cảm thấy ghê tởm hắn khi hiện tại vẫn làm chuyện đó với con gái. Chuyện đó cứ lởn vởn trong đầu nàng kèm thêm cơn hứng tình tăng lên đỉnh điểm sau gần một tuần không gần gũi Dũng và chồng, từ cảm giác ghê tởm chuyển sang cảm giác chuyện đó cũng bình thường, rồi từ cảm giác bình thường chuyển sang kích thích. Có đêm nghĩ tới chuyện của hai cha con Dũng, hứng quá nàng vô thức cho tay vào quần xoa âm vật của mình. Cuối cùng nàng cũng phải tìm hắn."Aa...Anh tưởng em bỏ anh luôn rồi..."Dũng hùng hục nhấp mạnh vào mông Hiền, hai người đã đưa nhau tới một khác sạn. Hiền tránh mặt mấy ngày nay nên hắn vô cùng bí bách, hôm nay cô em dâu đã "hồi tâm chuyển ý" tìm tới hắn, và kết quả là Hiền đang nằm sấp trên giường không thể lên tiếng vì khúc thịt kia."Aaggaa..." Cả hai cùng hét lớn lên thở một lúc, Dũng hôn lên môi Hiền, nàng cũng say sưa đáp lại."Anh...anh không sợ em nói chuyện hai cha con anh ra sao?"Dũng cười và nói "Sợ chứ, anh cũng sợ em bỏ anh nữa...""Vậy anh tính...đưa Phượng về rồi...một tay ôm vợ, một tay ôm con gái ngủ sao?""Ừ... Nếu Phượng chấp nhận chuyện đó thì anh sẽ đồng ý cho vợ về nhà, vì chuyện này khởi sự là do cô ấy mà..." Dũng nói."Anh đúng là cái đồ đại dâm...không biết ông Mạnh nhà em có lây cái tính này của anh không nữa...""Hề hề, không dâm thì làm sao mà đâm được em? Mà bé Ngọc cũng lớn phết rồi đấy nhỉ..."Hiền trừng mắt "Cấm anh đụng tới con gái em..."Dũng tóm lấy hai quả bưởi của Hiền, cười dâm dê nói "Hề hề! Anh không đụng mà anh *** được không?""Ứ..." Hiền định nói cứng với Dũng nhưng không thể cất lời vì vừa bị hắn đâm vào."Có...có *** thì cũng phải để cho ông Mạnh *** trước..." Hiền nói trong cơn sướng."Hà hà...có thế chứ... Anh yêu em...em dâu ơi..."Dũng nghe câu nói đó của Hiền liền cảm thấy trong người như vừa uống cả đống thuốc tăng cường sinh lý lẫn thuốc tăng lực, hắn điên cuồng nhấp như vũ còn tiếng nói nào cất lên nữa mà chỉ có âm thanh giao hoan vang to....Hôm sau, Hiền tới gặp Phượng, dù cũng đã lớn tuổi nhưng vợ của Dũng vẫn giữ được vẻ đẹp hấp dẫn."Chuyện đó sao rồi em?" Phượng hỏi Hiền, vì lần trước gặp nhau Hiền đã hứa sẽ giúp Phượng tìm nguồn vốn."À...bạn em đã tìm hiểu...mà thực ra là...tìm hiểu về chị nhiều hơn..."Phượng nhíu mày khó hiểu khi nghe Hiền nói như thế."Em nói thẳng chị đừng giận..." Hiền thăm dò cũng tò mò về người bạn của Hiền "Em cứ nói đi!""Bạn em nói...sẽ đầu tư vào công ty của chị nếu chị đồng ý đi khách sạn với ảnh..."Phượng nổi đóa khi nghe Hiền nói như vậy, nàng đứng dậy định bỏ đi thì Hiền níu lại và nói tiếp "Chị cứ suy nghĩ đi, càng sớm thì càng tốt cho chị thôi..."Phượng trở về nhà với cái đầu thật căng thẳng. Thời gian gần đây nàng đã dứt bỏ gã Tài vì phát hiện ra hắn thầm phá hoại công ty của mình trong lúc khó khăn. Ngay từ ngày mù quáng chia tay Dũng nàng đã hối hận, nhưng không dám quay về vì sợ chồng và con gái không chấp nhận. Trong khi đó nàng vẫn còn mê mẩn với người tình nên cứ thế tiếp tục quan hệ với Tài. Hình bóng của Dũng vẫn ở trong tim nên nàng nhất quyết giữ vững công ty, giữ vững tâm huyết của chồng. Và nàng cũng nhận ra bản chất thật của Tài, sau đó nàng với hắn chỉ là quan hệ xác sau, Phượng đã nghĩ kĩ và quyết định phải giữ bằng được công ty, coi như đó là một phần chuộc lỗi đối với chồng. Nàng gọi cho Hiền và đồng ý gặp người mừng hớn hở, kế hoạch đã đến bước cuối, hắn nghĩ ra được một kịch bản cực kì hấp dẫn cho tối mái tóc và hôn lên trán Hoàng Yến, hắn mỉm cười nói "Hôm nay thuốc có tác dụng rồi phải không con?"Hoàng Yến đỏ mặt nói "Dạ...hơn một tuần rồi."Dũng khoái chí cố kìm nén cơn ham muốn để lái xe, hắn đang đưa Hoàng Yến tới một khách phòng mà Hiền đã đặt trước, Dũng nhắn tin báo hiệu cho cô em dâu biết để chuẩn bị kế con gái lên giường, hai cha con hôn nhau thắm thiết như một đôi tình nhân, quần áo cũng nhanh chóng được cởi ra. Dũng nhìn thân thể tươi ngon của con gái một lúc rồi tắt đèn, Hoàng Yến cũng cảm thấy thoải mái hơn trong bóng trèo lên giường và chen vào hai chân con gái. Hắn đã chờ phút giây này hơn một tuần nay nên kích thích cực độ khi ôm trọn cơ thể thơm mát của Hoàng Yến. Rê đầu khấc vào cửa đào của con gái xinh đẹp, Hoàng Yến đưa tay xuống chỉnh cho đúng vị trí rồi tự mình đẩy khúc thịt đó vào trong. Cô bé sung sướng nhắm mắt cảm nhận dương vật của ba từ từ chui vào trong người mình từng chút một. Dũng cũng sướng khoái tột độ, có mấy ai được chìm trong khoái lạc cùng con gái xinh đẹp như hắn nhàng chuyển động, Dũng nói "Lát nữa mẹ cũng vào đây, con giúp ba để mẹ trở về nha..."Hoàng Yến ngạc nhiên nhưng khúc thịt kia làm nàng không thể nghĩ nhiều, nàng gật đầu đồng nói tiếp "Lát nữa cả ba người mình cùng nhau sung sướng, có như vậy thì sau này mình mới vui vẻ được... Nhưng con cứ im lặng đừng lên tiếng, tới khi nào ổn thì ba nói cho..."Hoàng Yến lại gật đầu đồng ý, nàng không nói và cũng rất khó để cất tiếng vì dương vật kia cứ ra vào đều đều khiến nàng phải cắn răng để kìm nén tiếng rên ngoài, Hiền và Phượng đang đứng trước cửa phòng của hai cha con Dũng."Chị vào đi, để chị đỡ ngại và không để lộ mặt nhau nên đèn phòng tắt hết. Có một cô gái khác cũng đang ở trong đó trước rồi nên chị không phải lo lắng gì đâu..." Hiền nói với đắn đo rồi cũng đẩy cửa bước vào. Bên trong là một màn tối do đèn tắt hết nhưng nàng nhanh chóng có được chỉ dẫn...là âm thanh nhục dục đang vang lên trên chiếc giường, Phượng tiến tới. Chỉ có một nguồn sáng duy nhất trong phòng là đèn báo trên máy lạnh đang chạy, ánh sáng hiu hắt chỉ đủ để Phượng thấy được bóng người lờ mờ trên gra giường màu trắng. Tiếng rên rỉ, tiếng nhóp nhép, tiếng thở của hai người đang hoan lạc nhanh chóng làm Phượng cảm thấy nóng người, nàng đứng lặng im một lúc thì hai người kia cùng rên lớn hơn."Ưm....Aaa!"Dũng và con gái cùng lên đỉnh, dương vật hắn phun vào âm đạo đang bóp chặt của con gái mình. Xuất tinh xong Dũng nằm ngửa ra giường, bên cạnh Hoàng Yến còn đang sung sướng với dư âm của cực cũng bị kích thích mãnh liệt khi chứng kiến hai người lên đỉnh, nàng đã chấm dứt với gã Tài vài tháng nay nên âm đạo sung mãn của nàng đã ẩm ướt dù chính bản thân nàng còn đang ngại ngùng. Nhưng nhục dục có sức hút rất mạnh mẽ, Phượng tự mình cởi bỏ quần áo trên người rồi bước lên giường."Chỉ một chút thôi...chỉ một chút thôi..." Phượng tự trấn an và Hoàng Yến đương nhiên biết Phượng đã vào phòng từ lúc nghe thấy tiếng mở cửa, cảm giác người vợ, người mẹ đang đứng bên cạnh khi hai cha con đang làm tình tạo nên sự hồi hộp và kích thích cực độ, vì thế mà cả hai dễ dàng cùng lên đỉnh. Còn hiện giờ Phượng đang mò tới giữa hai chân Dũng, tay nàng sờ soạng tìm đến khúc thịt đang ướt đẫm dâm thủy và tinh dịch. Lúc tự cởi váy của mình Phượng chỉ nghĩ rằng nhanh chóng giao hoan với người đàn ông kia rồi trở về, nhưng khi cầm vào dương vật kia nàng lại mất tự chủ, vô thức cúi xuống và hôn lên nó."Aa..." Dũng không kìm được tiếng rên sung sướng, đây chính xác là lần đầu tiên hắn được Phượng làm việc này, trước đây hai người chỉ quan hệ một vài thế cơ bản mà Yến cũng đang chăm chú nhìn sang mặc dù không thấy được gì vì quá tối, nhưng nàng biết rằng dương vật của ba đang ở trong miệng của bú mút say sưa của Phượng làm cả ba người tràn đầy hưng phấn. Rồi Phượng ngừng lại, nàng trườn lên trên cầm dương vật của Dũng kê vào cửa mình và hạ người xuống. Tới lúc này Phượng vẫn không hề hay biết hai người còn lại là ai, khúc thịt căng cứng gân guốc biến mất trong cơ thể nàng. Phượng sung sướng ngất ngây, dương vật này thật tuyệt vời, to lớn hơn hẳn gã bạn trai đểu cáng trước đây của nàng, bất chợt Phượng nhớ tới người chồng mà nàng đã phản bội, Dũng cũng có dương vật tương tự thế thở nhanh dần, hắn cố kìm nén khi Phượng đang nhấp nhổm, kìm nén với âm đạo mà lâu rồi dương vật của hắn chưa được chui vào. Dũng kéo Hoàng Yến quỳ đối diện với Phượng, âm hộ của cô bé hạ xuống là vừa tầm với của miệng Yến chới với ngả người về trước khi chiếc lưỡi của ba chui vào ngọ ngoạy trong âm đạo mình. Phượng đang nhấp nhổm cũng phụ họa, nàng đưa tay nên xoa nắn bầu ngực sữa tươi non của Hoàng Yến. Cả ba và mẹ cũng kích thích nên khoái cảm ập tới dữ dội làm người cô bé cứ giật giật liên cũng đang gần đạt cực khoái, nàng cũng ngả người về trước để nhấp dễ hơn nên vô tình hai mẹ con kề sát nhau. Phượng đưa tay lên ôm lấy cô gái trước mặt như để tạo thêm sự kích thích, Hoàng Yến cũng ôm đáp lại. Ba người tạo thành một tư thế cực kì kích thích, đặc biệt lại ba người trong một gia đình. Khoái cảm dâng trào..."Aagg....Ưư...Ưm..."Cả ba người cùng la lớn lên đỉnh khoái lạc. Hoàng Yến cố gắng nằm xuống bên cạnh thở hổn hển, còn Phượng thì nằm lên người Dũng, dương vật hắn vẫn đang cương cứng trong người nàng dù vừa xuất tinh đàn ông bên dưới làm Phượng nghĩ tới người chồng cũ của nàng. Cơn khoái lạc qua đi nên sự ngại ngùng lại trở về, Phượng lúng túng rời khỏi người hắn và cố tìm bộ váy cởi ra lúc nãy, chợt một bàn tay nắm lấy tay nàng..."Vợ ơi đừng đi!"Phượng sững người, câu nói này, giọng nói này nàng làm sao quên được... Như không tin vào tai mình, nàng từ từ quay lại cố nhìn bóng người trong đêm tối. Đèn trong phòng đột nhiên bật sáng, là do Hiền đã vào phòng sau Phượng không lâu và đã chứng kiến cảnh hoan lạc của ba người, đã đến lúc kết thúc nên nàng bật đèn lên và đứng chắn ở lại không tin vào mắt mình khi người trần truồng đang nắm tay trước mặt chính là Dũng, là người chồng mà nàng đã gây lỗi lầm không thể tha thứ. Rồi liếc sang thấy người con gái bên cạnh lại càng làm cho Phượng bủn rủn chân tay, Hoàng Yến tóc tai rũ rượi vẫn còn nằm trên giường, âm đạo dính đầy dâm thủy và tinh dịch, cô bé cũng đang nhìn Phượng với ánh mắt trìu kéo Phượng ngồi xuống giường trong khi nàng vẫn còn đang trong trạng thái "không thế tin nổi", Hoàng Yến cũng trườn tới nằm gác đầu lên đùi mẹ mình. Phượng nhìn xuống gương mặt xinh đẹp của con gái rồi nhìn sang gương mặt điển trai của người chồng đã hơn bốn năm không gặp, trong một tình huống mà bản thân nàng chưa từng nghĩ sẽ xảy ra đâu đó trên thế giới. Như người bị thôi miên, Phượng chỉ ngồi im ngước lên nhìn xuống mà không thể nói được gì."Thôi...giờ thì hết nhiệm vụ của em rồi nhé...chúc cả nhà vui vẻ...!" Hiền mỉm cười nói."Á..." Hoàng Yến bất ngờ khi thấy Hiền đang đứng phía ngoài, cô bé cứ tưởng đèn tự bật là do ba Dũng làm, xấu hổ kéo tấm chăn trùm kín này Phượng mới lấy lại chút bình tĩnh, môi nàng mấp máy như muốn nói gì đó."Em...về nhà với cha con anh nha...!" Dũng lên tiếng biết Phượng đang rất hoang mang nên hắn phải chủ động để nàng không bị loạn. Hoàng Yến nghe tiếng Hiền đóng cửa mới dám chui ra khỏi chăn, cô bé cũng mỉm cười hiền hòa nhìn mẹ mình."Mẹ về đi, nhà có mỗi hai cha con buồn lắm!"Dũng nói tiếp "Giờ anh khác xưa rồi, không để em phải khổ sở chuyện đó nữa đâu, nhìn này..." Dũng vừa nói vừa lấy tay Phượng đặt lên dương vật to lớn cứng ngắt của nhìn hai cha con rồi bật khóc nức nở nhưng trên môi lại nở nụ cười hạnh phúc.
Thể loại ngôn tình, sắc, 25+, loạn luân, Một câu chuyện loạn luân giữa cha con, vợ chồng, anh chị dâu. Chuyện bắt đầu từ lúc Phượng có nhân tình bên ngoài lập kế hoạch để chồng quan hệ với con gái bắt buộc chồng ly hôn để lại tài sản cho cô. Từ đó biến cố liên tục xảy ra với họ dành cho sắc nữ khẩu vị hơi nặng.
vợ ơi đừng đi