64. Thế Giới Của Tôi Khi Không Có Em Xếp hạng: 5/5 - 1 Lượt đánh giá. Đọc từ đầu Theo dõi Thích. Cảnh báo độ tuổi: Truyện tranh Thế Giới Của Tôi Khi Không Có Em có thể có nội dung và hình ảnh nhạy cảm, không phù hợp với lứa tuổi của bạn. Nếu bạn dưới 18 tuổi Kết cục anh đã yêu cậu trai đó thế nhưng cậu đột nhiên lại không xuất hiện trong giấc mơ của anh nữa. Rồi một ngày nọ, Woo Yi Jun – chàng trai đã không còn xuất hiện trong giấc mơ lại xuất hiện trước mặt anh khi anh đang gặp khó khăn trong hiện thực. Lee Jun vì muốn Bài hát the gioi khong co anh - hoang ly do ca sĩ Hoang Ly thuộc thể loại . Tìm loi bai hat the gioi khong co anh - hoang ly - Hoang Ly ngay trên Nhaccuatui. Nghe bài hát Thế Giới Không Có Anh chất lượng cao 320 kbps lossless miễn phí. Nếu bạn thấy lyric/ lời bài hát hoặc ảnh bản nhạc Thế giới anh cần có em, cũng như các thông tin về tên nhạc sĩ/ tác giả; ngôn ngữ/ năm sáng tác hay ca sĩ thể hiện bài hát Thế giới anh cần có em không chính xác hoặc thiếu, bạn có thể đóng góp bổ sung, gửi lời bình Em cứ Cmaj7 nghĩ sẽ quên anh Cmaj7 thôi. Những phút Em giây ở bên anh Em ấy. Đôi khi em C vui. Thế nhưng G rồi em cũng phải G hiểu. Đó là sai Cmaj7 lầm khi cố tìm người thay Cmaj7 anh. Em đã Em khóc vì nỗi đắng Em cay. Có lẽ về C sau em nên sống mỗi riêng C em. Chorus: Tình yêu G khi 8TDCai. Từ sau ngày đó, bởi vì vết thương nứt ra nghiêm trọng dẫn đến chảy máu nên Hứa Vy Lương lại hôn mê mất mấy ngày. Sau khi tỉnh lại, cô lại giống như người bình thường, ngày nào cũng đến phòng giữ ấm để thăm đứa bé mình mới sinh. Một cục mềm mại nho nhỏ, khuôn mặt vẫn chưa phát triển có chút nhăn nhó, nhưng mơ hồ có thể nhìn thấy được những đường nét anh tuấn. Mỗi lần đến lúc này, Hứa Vy Lương trút bỏ tất cả sự kiên cường và bướng bỉnh, đáy mắt đen nhánh của cô chỉ còn lại sự dịu dàng và yêu thương. Cuối cùng thì cô cũng hiểu được, cái gì gọi là sự vĩ đại của người mẹ. Hóa ra nhìn thấy nó, là cảm giác như được nhìn thấy cả thế giới. “Tiểu Bảo, con mau lớn nhé, mẹ sẽ dành tất cả những điều tốt nhất cho con...” Lúc xung quang không có người thì cô luôn thích nói chuyện với Tiểu Bảo, nhưng phần lớn thời gian Tiểu Bảo đều ngủ, số lần có thể phản ứng lại với cô không nhiều. Hoàng hôn buông xuống, trợ lý của cô đột nhiên gọi điện thoại cho cô. “Hứa phó tổng, tôi nhận được một vài thông tin, Tam thiếu gia gia dẫn một người phụ nữ đến khách sạn Tứ Quý thuê phòng. Mà vừa thuê là thuê liền một tháng, nguồn tin rất đáng tin cậy.” “Hứa Uyển?” “... Từ đây có thể thấy người đăng kí nhận phòng chính là cô ta.” Ngón tay xanh xao của Hứa Vy Lương xoa lên khuôn mặt của Tiểu Bảo, viết thương ở bụng vẫn còn đau âm ỉ. Hôm đó, bóng lưng dứt khoát trước khi gần đi của Lệ Hàn Quân vẫn luôn ẩn hiện trong mắt cô, cô ngờ ngàng nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trên ngón áp út, đột nhiên cảm thấy có chút mệt mỏi. Gắn bó nhiều năm như vậy, cuối cùng vẫn không qua nổi một Hứa Uyển. Bỏ đi, thôi bỏ đi. Bên kia, Lệ Hàn Quân và Hứa Uyển đang ở trong căn phòng tổng thống của khách sạn Tứ Quý, ngồi đối mặt với nhau. Giọng nói Lệ Hàn Quân trầm thấp “Anh đã bảo người tìm phòng giúp em rồi, đợi chọn được cái phù hợp thì sẽ chuyển vào.” Hứa Uyển cắn môi, đáy mắt ngấn lệ “Có phải anh không quay về nữa? Anh kết hôn với chị rồi, còn có một đứa con nữa, chị lại xinh đẹp, giỏi giang như vậy. Còn em bị người ta cưỡng hiếp mất đi sự trong sạch rồi, bây giờ còn điên điên khùng khùng thường xuyên phát bệnh...” “Nói cái gì ngốc nghếch vậy?” Thái dương Lệ Hàn Quân chợt giật giật, hắn ôm Hứa Uyển vào lòng, vỗ về nói “Sau sự việc bảy năm trước, em chính là người vợ mà anh nhận định, là Hứa Vy Lương không từ thủ đoạn tìm người bắt cóc em trước hôn lễ...” Lời đang nói chợt ngưng lại, Hứa Uyển hôn lên môi hắn. Sắc mặt Lệ Hàn Quân cứng đờ, sau khi Hứa Uyển “qua đời”, cho dù hắn có mua vui với bao nhiêu cô gái ở bên ngoài đi chăng nữa thì từ trước đến giờ cũng không có ai chạm vào môi hắn, bởi vì hắn đã từng hứa với Hứa Uyển rồi. Cả đời này chỉ hôn một người phụ nữ, đó là cô. Mà khi Hứa Uyển thực sự được hồi sinh, thực sự quay về vòng tay hắn thêm lần nữa, giờ khắc cô hôn lên môi hắn, hắn lại hoảng hốt trong phút chốc, trong đầu đột nhiên tua nhanh hình ảnh Hứa Vy Lương toàn thân đau đớn đến co giật nhưng lại không kêu lấy một lời ở trên du thuyền... “Hàn Quân, muốn em, muốn em được không?” Hứa Uyển ngồi trên đùi Lệ Hàn Quân, đôi tay ôm lấy cổ hắn, nhẹ giọng nỉ non “Từ sau khi em quay về, đêm nào em cũng gặp ác mộng, mơ thấy những quá khứ sống khống bằng chết đó, niềm tin để em gắng gượng sống tiếp chính là anh, đêm nay em thực sự không muốn nghĩ đến một ai nữa...” Đáy lòng Lệ Hàn Quân khẽ rung động, hắn nắm lấy tay của Hứa Uyển, mơ hồ cự tuyệt nói “Đợi sau khi chúng ta kết hôn, anh sẽ dành cho một mình em một đêm tân hôn tuyệt vời nhất.” “Anh...có phải anh chán ghét em không sạch sẽ không?” Nước mắt ứa ra viền mắt, theo gò má chảy xuống, nhìn rất điềm đạm đáng yêu. Lệ Hàn Quân do dự một giây, nhớ lại sự việc bảy năm trước, bàn tay lớn chợt ôm lấy tấm lưng mảnh khảnh của cô, đặt cô nằm ngang trên sofa, một tay tự kéo cà vạt của mình, đè lên người cô... “Anh sẽ dùng hành động thực tế chứng minh cho em thấy!” Hai người hôn nồng nhiệt, khó phân thắng bại, Hứa Uyển thở gấp cởi quần áo của hai người, ngón tay mảnh khảnh khiêu khích mà cũng tựa như vuốt ve lồng ngực Lệ Hàn Quân. Trong lúc Lệ Hàn Quân kéo khóa quần tây... Ầm. Giây kế tiếp, cửa phòng bị người bên ngoài đá bật ra. Mấy vị cảnh sát nối đuôi nhau vào, kèm theo đèn huỳnh quang và âm thanh răng rắc răng rắc rung động “Không được động đậy! Có người tố cáo trong khách sạn này có cuộc mua bán mại dâm phi pháp, mời đi theo chúng tôi một chuyến!” "A" Tiếng kêu thảm thiết xé rách bầu trời đêm. Trán Hứa Vy Lương toát mồ hôi hột, trong nháy mắt, lớp ngụy trang mạnh mẽ bị đánh tan "Dừng lại...đây là con anh, anh sẽ làm nó bị thương mất! Xin anh...mau dừng lại..." "Em gái ruột của cô bị cô hại mất xác dưới biển, cô dựa vào đâu mà yên tâm thoải mái ở đây mang thai sinh con?" Lệ Hàn Quân bóp khuôn mặt cô đến biến dạng, muốn tư thế của cô phải thật sâu và mãi cho đến khi vào tận sâu trong u cốc, càng lúc càng mạnh mẽ... Cô bị hắn đâm đến mất hồn mất vía, từ đau đớn đơn thuần thành đau đớn cực độ. Hứa Vy Lương biết hắn không yêu cô, nhưng cũng không nghĩ rằng hắn máu lạnh đến vậy, hoàn toàn không để ý đến sự sống chết của cô và đứa nhỏ! Mùi máu tươi nồng bỗng nhiên tràn ngập không gian... Đầu mũi Lệ Hàn Quân hơi chấn động, động tác không khỏi ngừng lại, cúi đầu mới nhìn thấy nơi hai người giao hợp chảy ra một vùng đỏ thẫm, đem ghế sô pha dưới thân nhuộm thành màu máu... Thân dưới Hứa Vy Lương máu chảy ồ ạt. Cả căn phòng nhất thời yên lặng. "Tam thiếu gia, cái này... Lệ phu nhân cô ta..." Cô bồ nhí nhìn đến ngây ngốc. "Im miệng!" Con ngươi đen u ám của Lệ Hàn Quân nhíu lại, văng tục một câu, không do dự mà rút vật đó ra, lấy điện thoại lập tức gọi đi. Tầm mắt Hứa Vy Lương dần dần trở nên mơ hồ. Vì mất máu quá nhiều, cơ thể cô trở nên lạnh lẽo... Mười phút sau, bác sĩ mặc áo blouse vội vã lo lắng chạy đến. Vẫn còn chưa kịp mở miệng, Lệ Hàn Quân liền đưa ra mệnh lệnh kì quái "Xem xem đứa bé đã chết chưa? Vẫn chưa chết thì mổ bụng cô ta lấy đứa bé ra." Hắn thậm chí còn không thèm liếc Hứa Vy Lương một cái. Sau khi kiểm tra xong, bác sĩ run lẩy bẩy nói có thể chuẩn bị làm phẫu thuật mổ bụng được rồi, sau đó Lệ Hàn Quân nghiễm nhiên không cho phép bác sĩ tiêm thuốc mê cho cô. Hứa Vy Lương cảm giác được con dao phẫu thuật sắc bén của bác sĩ rạch bụng cô ra. Cô giống như con cừu con chờ bị làm thịt nằm trên mặt đất, bị cô bồ nhí và Lệ Hàn Quân quan sát trong suốt quá trình, sự đau đớn truyền từ bụng đến toàn thân. Khoảnh khắc đó cô mới hiểu được cái gì gọi là lăng trì, cái gì gọi là tâm địa sắt đá... "Lệ phu nhân, chút đau đớn này so với sự ác độc của cô chẳng qua chỉ là vỏ quýt dày có móng tay nhọn thôi, vẫn mong cô vui vẻ nhận lấy. Cô nhất định phải chịu đó, nếu không tay bác sĩ mất kiểm soát rồi không may đâm vào tim con trai cô một cái đó..." Hứa Vy Lương cắn môi, dùng ý chí lớn nhất để gắng sức không khiến mình vùng vẫy, nhưng cũng không cam tâm mà gầm lên giận dữ với Lệ Hàn Quân "Lệ Hàn Quân, đến mạng của con ruột mà anh cũng có thể mang ra làm trò đùa sao? Anh...quả đúng là...không...bằng...cầm...thú!" Gầm xong thì cô hôn mê, không bao lâu sau lại bị đau đớn làm thức tỉnh. Tình xong lại hôn mê, hôn mê rồi lại tỉnh... Cô đang chịu đựng tất cả những cực hình tàn khốc nhất ở địa ngục, Lệ Hàn Quân thấy cô đau đến chết đi sống lại nhưng vẫn cắn chặt răng kiên quyết không kêu đau lấy một câu, từng giọt máu uốn lượn nơi thân dưới giống như đóa mai nở rộ trong ngày đông vậy. Cổ họng hơi bỏng rát, trái tim Lệ Hàn Quân chấn động, đáy mắt có thứ gì đó đang dần dần ngưng tụ lại... Nhưng vừa nghĩ tới Hứa Uyển vô tội bị cô ép chết, chút tình cảm khác thường nơi đáy lòng này chợt tan biến. Đây chính là sự trừng phạt dành cho cô. Trong lúc ý thức mơ màng, cuối cùng Hứa Vy Lương cũng nghe thấy bác sĩ nói phẫu thuật hoàn thành rồi, Lệ Hàn Quân chán ghét liếc đứa bé một cái "Thật xấu, ác độc giống hệt mẹ nó." Hứa Vy Lương cảm nhận được sự lạnh lùng trước giờ chưa từng có... Vào lúc này, điện thoại của Lệ Hàn Quân đột nhiên reo lên, hắn nhíu mày nhận máy, không biết đối phương nói gì mà cả người hắn như bị sét đánh, thậm chí đến tiếng nói cũng đang run rẩy. Hứa Vy Lương mệt mỏi kiệt sức gần ngất đi nên nghe không được rõ ràng lắm. Đại khái là Lệ Hàn Quân đang hỏi... "Anh nói lại lần nữa, ai quay về rồi?" [Am]Đâu một ai hay biết em vẫn chưa [Em]quên được người[F]Em tự ôm cô [G]đơn cho bản [C]thân mình[Am]Sao ngày anh ra đi em đã không [Em]thể ướt mi[Dm]Chỉ đứng lặng che đi [Em]nỗi đau [Am]cùng [Am]mưa che lấp đường [Em]vềSao mất [F]người lại [G]đau đớn [C]thế?Và em [Am]biết chẳng có ai còn [Em]giữ lời thềChỉ [Dm]có em mang [Em]hoài một vết [Am] giới ai cũng hạnh [F]phúc sao em phải chọn sự [G]cô đơnDo vết thương lòng quá [Em]lớn hay em chẳng thể nào [Am]vui hơnAnh bước đi vội [F]vã, như ta chưa từng [G]quaCùng lời dối [Em]trá là nỗi đau không thể [Am]xóaPhía trước muôn trăm ngàn [F]lối, sao chỉ có mình em [G]bước thôiPhải chăng ai kia đã [Em]đến cướp anh xa mãi [Am]em rồiAi đưa anh đến [F]nơi đâu? Anh yêu ai đến [G]sau?Ta lạc mất [Em]nhau, còn lại là nỗi [Am]đau. Danh sách hợp âm Click để tắt Chưa có bản Tab nào cho bài hát này 👋 Hợp âm này được đóng góp bởi thành viên ssteam. Nếu bạn thích Hợp Âm Chuẩn và muốn đóng góp, bạn có thể đăng hợp âm mới hoặc gửi yêu cầu hợp âm. Hợp âm của bạn sẽ được hiển thị trên trang chủ cho tất cả mọi người tra cứu. Nếu bạn thấy hợp âm có sai sót, bạn có thể bình luận ở bên dưới hoặc gửi góp ý bằng nút Báo lỗi. Ngoài ra bạn cũng có thể chỉnh sửa hợp âm bài hát có sẵn và lưu thành phiên bản cá nhân bằng cách nhấn nút Chỉnh sửa hợp âm. Ầm! Một tiếng sét vang lên. Thân thể Lệ Hàn Quân cứng đờ. “Bản thân tôi còn không biết mình có bệnh AIDS thì sao cô biết được? Hứa Uyển, cô đã làm gì với tôi rồi?” Hứa Vy Lương giả vờ không biết gì, chợt Lệ Hàn Quân liếc nhìn Hứa Uyển bằng ánh mắt hùng hổ hăm dọa “Cái gì bệnh AIDS, các người nói rõ cho tôi nghe xem nào!” Hứa Uyển thấy Hứa Vy Lương đang núp trong ngực Lệ Hàn Quân thì không khỏi cười nhạt. Cô giống như tỉnh mộng, giống như ý thức được điều gì đó, lập tức thay đổi sắc mặt, đôi tay ôm lấy tai mình “A! Anh đừng qua đây, các người đừng qua đây, tôi xin các người, các người bỏ qua cho tôi đi… Hứa Vy Lương, chị chính là hung thủ! Hung thủ! Hàn Quân, Hàn Quân, anh ở đâu…” Bệnh tâm thần của cô giống như đòn chí mạng vậy, trước đây mỗi lần phát bệnh, Lệ Hàn Quân sẽ luôn kiên quyết tin tưởng cô, bảo vệ cô. Hứa Vy Lương ôm vết thương ở bụng, gắng sức đứng lên, nhưng chân lại đứng không vững rồi đột nhiên bổ nhào về phía trước. Lệ Hàn Quân chợt giật mình, ngay trước lúc cô bổ nhào xuống thì đưa tay ôm lấy chiếc eo mảnh khảnh của cô. “A a! Hàn Quân anh đang ở đâu? Tránh ra! Đừng đụng vào tôi…” Hứa Uyển ra sức gào thét, tạo thành thế đối lập rõ nét so với sự yếu đuối của Hứa Vy Lương. Lệ Hàn Quân vuốt mi tâm, trực tiếp bế ngang Hứa Vy Lương lên, sau đó đặt cô về giường rồi kéo chăn lên giúp cô. Hứa Vy Lương mơ mơ màng màng, tóm láy cánh tay Lệ Hàn Quân, cười chế giễu “Tôi thấy bệnh thần kinh của cô ta không hề nhẹ, hôm nay nói tôi tằng tịu với người đàn ông khác nên bị nhiễm bệnh AIDS, nhỡ ngày mai lại cầm dao giết tôi thì sao? Tôi nghĩ, chi bằng cứ đưa cô ta vào viện tâm thần đi, bác sĩ cũng có thể điều trị cho cô ta…” Tiếng hét giả ngây giả ngô của Hứa Uyển bỗng ngưng lại. Hứa Vy Lương! Chị đúng là người phụ nữ ác độc! Lệ Hàn Quân cũng nhạy bén phát hiện thấy sự dừng lại của Hứa Uyển, trong mắt chợt lóe nên hơi thở tàn bạo “Nếu lần sau cô ấy lại tái phát bệnh, ăn nói xằng bậy thì tôi sẽ suy nghĩ.” Nhưng câu bệnh AIDS này lại cắm rễ trong lòng Lệ Hàn Quân. Hắn hiểu rất rõ tính cách của Hứa Vy Lương. Trừ khi cô bằng lòng, nếu không cô thà để ngọc vỡ chứ không để người khác đụng vào. Bệnh AIDS… Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Quả thực là Hứa Uyển phát bệnh nên nói năng xằng bậy sao? Còn vết thương trên lưng cô nữa, một vài suy nghĩ liều lĩnh đang luẩn quẩn trong đầu Lệ Hàn Quân. Giống như có một sợi dây sắp sâu chuỗi những sự việc này lại vậy... Ngày hôm sau. Ánh mặt trời xán lạn. Lệ Hàn Quân căn dặn trợ lý đi điều tra chuyện về bệnh AIDS, nhưng trợ lý lại ngập ngừng nói với hắn rằng, bên ngoài có người muốn vạch trần quan hệ tay ba của bọn họ - Lệ Hàn Quân, Hứa Vy Lương và Hứa Uyển. Thậm chí đưa cả chuyện Hứa Uyển mất tích trước đêm hôn lễ hai năm trước và chuyện Hứa Vy Lương nhân cơ hội đó ngồi lên vị trí Lệ phu nhân ra ánh sáng. Trong chốc lát, trên mạng đã bàn luận rất sôi nổi. Cơ bản là chia thành hai phái, một phái cảm thấy Hứa Vy Lương tâm địa độc ác, những mất mát hôm nay chính là báo ứng của cô, hơn nữa cô phải lập tức rời khỏi vị trí Lệ phu nhân, làm người thứ ba xen vào chuyện tình cảm nhà người ta, đáng bị trời phạt. Một số ít khác thì bênh vực Hứa Vy Lương, cảm thấy cô đã mất đi con đã rất đáng thương rồi, lại phải ly hôn với chồng nữa thì sẽ chẳng còn gì... Lệ Hàn Quân giận tím mặt, hung hăng ném tờ tạp chí đăng mấy thông tin này xuống đất “Báo đang đăng tin vớ vẩn gì vậy? Ai tung tin, lập tức bắt người về đây cho tôi…” “Tôi đã phái người đi thăm dò rồi.” Trợ lý cảm thấy trước mặt là một luồng khí lạnh lùng nghiêm nghị, áp lực đến mức hắn hít thở cũng khó khăn “Ngoài ra, Tam thiếu gia, mấy tên côn đồ đó đã bị bắt lại rồi.” ... Trong một tầng hầm mênh mông. Ba tên côn đồ bị một nhóm vệ sĩ bắt giữ, bọn chúng đang run lẩy bẩy, toàn thân lạnh cóng, mặt mũi bầm dập, hơi thở thoi thóp, nhưng chúng vẫn liều mạng dập đầu cầu xin tha thứ “Cầu xin các anh bỏ qua cho chúng tôi, chúng tôi bắt cóc tiểu thiếu gia cũng chỉ là nhận được lệnh của người ta thôi. Nếu không, cho chúng tôi thêm một lá gan nữa, chúng tôi cũng không dám làm hại người của nhà họ Lệ…” Đôi giày da sáng loáng của Lệ Hàn Quân đạp lên cổ một tên côn đồ, giọng nói lạnh như băng, giống như đến từ vực sâu thăm thẳm “Nói, là ai sai khiến các ngươi?” “Là... là Hứa Uyển...” Lão đại của nhóm côn đồ sợ đến mức người mềm nhũn ra, đũng quần ướt đẫm, mùi nước tiểu ngập tràn không khí “Cô ta nói đứa bé đó cản trở con đường làm Lệ phu nhân của cô ta, vì vậy muốn chúng tôi giết nó. Ai biết được Lệ phu nhân cũng ở trên chiếc xe đó nên chúng tôi bắt cóc luôn…” “Tam thiếu gia, chúng tôi biết sai rồi, cầu xin cậu tha cho chúng tôi một con đường sống! Toàn bộ là chủ ý của con tiện nhân Hứa Uyển kia…” “Sau khi xong việc cũng là cô ta cho chúng tôi tiền bảo chúng tôi chạy trốn…” Đôi mắt sắc bén của Lệ Hàn Quân xẹt qua đũng quần ướt đẫm của bọn chúng, sắc mặt đột nhiên âm u, giống như trước đêm phong ba bão táp… Hóa ra một Hứa Uyển dịu dàng động lòng người nhiều năm như vậy lại là một con rắn độc! Tầng hầm lớn như vậy nhưng hoàn toàn trống rỗng, ánh đèn sáng rực trên sàn nhà giống như mạ lên đó một lớp bạc óng ánh. Nhưng hắn lại cảm thấy bốn phía rất lạnh, rất âm u. Hứa Vy Lương nói Hứa Uyển đã sắp đặt mọi chuyện nhưng hắn nói không có chứng cứ nên hắn không tin. Bởi vì hắn không muốn tin, người phụ nữ đã đánh cược cả tính mạng để cứu hắn bảy năm trước lại là một con rắn độc. Nhưng bây giờ, hắn không thể không suy xét kĩ lại một lần nữa. Tút tút tút. Điện thoại trong tay trợ lý đột nhiên vang lên, sau khi hắn nhận điện thoại, không biết đối phương nói gì mà sắc mặt hắn đột nhiên trở lên kì lạ “Tam thiếu gia, tìm được người tung tin rồi, địa chỉ là... biệt thự của nhà họ Lệ!” Mà lúc này ai đang ở trong biệt thự mà có thể làm ra loại chuyện này chứ? Mưu toan lợi dụng sức ép dư luận để ép hắn khuất phục, không phải liếc qua là hiểu rồi sao? Ngoại trừ Hứa Uyển, không có ai khác. Buổi tối, biệt thự nhà họ Lệ lại xảy ra chuyện lớn. Hứa Uyển cắt cổ tay trong nhà tắm. Người hầu đem cho cô ta bữa tối và thuốc an thần mới phát hiện, cô ta nằm trong bồn tắm bất động, cả người đều là máu. Lệ Hàn Quân nghe được tin này, lập tức trở về biệt thự. Cô ta nằm trên giường, môi không hề có sắc máu, vừa phát sốt vừa thều thào “Hàn Quân, không phải em, em không hất máu lợn lên người chị ta, em không kêu người đâm em trai, em vô tội, là Diệp Cẩn làm…” Bác sĩ vừa băng bó vết thương cho cô ta xong, vết thương sâu đến tận xương. Lệ Hàn Quân không chút biểu cảm đứng chắp tay, dò hỏi “Cô ta sao rồi?” “Cũng may phát hiện kịp thời, lượng máu mất trong phạm vi khống chế, về sau chỉ cần tĩnh dưỡng tốt là không có vấn đề gì.” “Quản gia, tiễn bác sĩ.” “Vâng.” Quản gia tiễn bác sĩ rời đi, Hứa Uyển giãy giụa muốn lôi tay áo Lệ Hàn Quân “Trong lòng anh vẫn còn có em phải không? Tất cả những điều này đều do Hứa Vy Lương tự biên tự diễn để hại em, em không…” “Đừng diễn nữa, tất cả những việc cô làm tôi đều biết.” Cánh tay nắm lấy hắn đột nhiên cứng đờ “Anh, anh đang nói gì vậy? Có phải Hứa Vy Lương nói gì với anh đúng không? Cô ta dối danh đó! Cô ta muốn hại em…” Lệ Hàn Quân cúi người xuống áp sát cô ta, toàn thân thở ra khí lạnh “Rốt cuộc là cô ấy hại cô, hay cô hại cô ấy? Hứa Uyển, bởi vì cô có ơn cứu mạng tôi, bao nhiêu năm nay tôi đều che chở cho cô, nhưng không ngờ tôi lại sai nhiều như vậy!” Hứa Uyển hô hấp có chút khó khăn “Em…” “Đem người vào đây cho tôi!” Nghe thấy tiếng quát chói tai của Lệ Hàn Quân, vệ sĩ áp giải vài người đàn ông tiến vào. Bọn họ bị hành hạ đến không thành hình người, thân hình gầy đét, vàng vọt. Nhưng Hứa Uyển chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra đám lưu manh… Hứa Uyển không nhịn được mà rùng mình. “Cô quen bọn họ không?” Lệ Hàn Quân cười lạnh. “Bọn họ là ai? Em không quen bọn họ!” Môi Hứa Uyển run cầm cập, gắng gượng phản bác. “Hứa Uyển, con đàn bà thối chết tiệt, bảy năm trước cô vì một chiếc túi LV mà lên giường cùng tôi, bảy năm sau cô có tiền rồi, cô kêu tôi giết chết Tiểu Bảo thiếu gia! Cô cũng không thể không quen biết tôi đi…” Nghe Hứa Uyển nói không quen biết, tên cầm đầu đám lưu manh lập tức quát ầm lên. Hứa Uyển có chút biến sắc “Tôi khi nào đã kêu anh làm những chuyện đó? Người tôi yêu chỉ có Lệ Hàn Quân, làm sao có thể ngủ cùng anh? Tiểu Bảo là cháu ruột của tôi, tôi làm sao có thể đối xử với nó như vậy? Anh có phải nhận tiền của người ta rồi cố ý bôi nhọ tôi đúng không…” Sớm biết cô sẽ chối cãi, những cuộc điện thoại của chúng ta tôi đều ghi âm lại rồi!” Tên lưu mang lôi ra một chiếc bút ghi âm. [Ô, Tiểu Bảo nhìn trắng mũm mĩm, hơn nữa còn là cháu ruột của cô, mà cô vẫn có thể ra tay sao?] [Bớt nói nhảm, một triệu, anh dám hại chết nó không?] [Làm, có tiền mà không kiếm? Tôi là đồ ngu sao?] [Ai dám ngăn cản tôi trở thành Lệ phu nhân, tôi sẽ khiến cho người đó trở thành xác chết!] “Lệ tiên sinh, anh tha cho chúng tôi đi, kẻ cầm đầu là Hứa tiểu thư mà!” Hứa Uyển vội vàng nhảy xuống khỏi giường bệnh, ngã nhào xuống đất, cổ tay rỉ máu cũng không có cảm giác, một cái tát vung lên “Anh đừng ngậm máu phun người! Tất cả đều do anh ngụy tạo, không phải sự thật,… Hàn Quân, anh không được nghe bọn họ ăn nói bừa bãi, đến con kiến em còn không dám giết…huhu…” Lời nói còn chưa dứt, Lệ Hàn Quân đưa tay bóp lấy chiếc cổ mảnh khảnh của cô ta. Năm đầu ngón tay dùng lực, đầu óc cô ta thiếu dưỡng khí, đồng tử mở to, cô ta nghe được trên đỉnh đầu giọng đàn ông âm trầm “Biết không? Nhìn diễn xuất của cô giống như nhìn con khỉ vụng về biểu diễn.” Lệ Hàn Quân thực sự muốn bóp chết cô ta, nhưng vào khoảnh khắc cuối, hắn lại thu tay về. Hắn như quỷ satan, cả người bao phủ bởi sự tàn bạo. Hắn nhìn ba tên lưu manh “Các người không phải muốn sống sao? Tôi giao cô ta cho các người, nếu như các người làm tôi hài lòng, tôi có thể để cho các người một con đường sống.”

có em thế giới không có anh