(Hiện đại) Cách vách, đừng nhìn trộm - Nấm Truân Cua Nhỏ (Hiện đại) Hãy chờ em đánh răng xong nhé - Hồng Cửu (Hiện đại, Cao H) 419 - Liên Liên (Cổ đại, Huyền Huyễn) Thượng thần, ta là kiếp của ngài - Mặc Khê (Hiện đại, Hài) Xuân ngốc - Phó Du
Diệp Chính Thần bị tiếng động cực nhỏ của cô kinh động, anh nhìn về phía cô. Cô cũng nhìn anh, rõ ràng cô và anh chỉ cách nhau có vài mét, nhưng vì sao cô lại cảm thấy anh xa cách như vậy, xa đến mức dường như không thể nào chạm đến được…
Chương 16: Đúng vậy, là bạn trai tôi. Chương trước Chương tiếp. Tô Mộc ngồi bên kia đang cảm nhận, cảm nhận một nguy cơ.. Nguy cơ lớn …. Dĩ nhiên, nguy cơ này không phải xuất phát từ anh, ví dụ như anh bị đồng tính, có thể uy hiếp đến đời sau, dĩ
Cô thích nơi này, mưa bụi, hoa rơi, không gian dao động, cửa kính chống nhìn trộm, đúng là một nơi kích tình hoàn hảo nhất… “Em thả lỏng chút đi, đưa tay cho anh.” Anh nhẹ giọng nói. Bạc Băng đưa tay vào lòng bàn tay anh, khiến anh có thể nắm chặt, để anh ngồi lên ghế.
Bạn đang xem: Cách vách đừng nhìn trộm. Cách vách, đừng nhìn trộm. Tác giả: Nấm Truân Cua Nhỏ. Edit: Tia. Beta: Ponpi. Nguồn: tuyetbangnhi.wordpress.com. Nguồn ebook: STENT Forum. Người làm ebook: Hyuga Natsume. Văn án. Đây là một câu chuyện, bắt đầu từ sự kiện tường khâu đến rình
PgLk6. Mấy ngày sau đấy, vẫn là Tô Mộc đưa Thuần Tưởng đi làm cùng, nói dễ nghe thì là đưa đón thôi, thực tế chỉ là cùng đường, tiện thể đưa cô đi làm tạo phúc ngày trôi qua, Tô Mộc đưa đến mấy hộp thuốc cao quý, tốt đến nỗi giúp bệnh gì của Thuần Tưởng cũng qua hết, mỗi ngày còn đưa cô đi làm, mặc dù cũng có chút tư tâm nhưng cô thật muốn xem, con người chuyên làm những việc kỳ quái này khi nào sẽ chủ động đuổi cô xuống cô bây giờ thấy rất kỳ lạ, Tô Mộc chậm chạp này dường như không có ý đuổi cô xuống xe, thậm chí khi cô cố ý ngủ quên, anh ta còn ngồi trên xe đứng dưới lầu chờ cô, mặc dù sau đó dùng lời lẽ ác độc tuôn ra không ngừng, nhưng lại chưa từng vội vàng bỏ đi không cảm động thì đó là giả, kết quả, mỗi khi Thuần Tưởng nhớ lại thì Thôi, nhượng một bước, hòa hảo sau.’Khi ý niệm như vậy bắt đầu, cô đã có thói quen là đi lên xe sau đó nhìn thẳng về phía trước, cùng người lái xe kế bên đấu võ sau đó…Lại sau đó, một kế hoạch thật là tốt, ngay khi Thuần Tưởng thở phì phò muốn nhảy xuống xe thì đã chết non một cách bất Tưởng giận dữ nhớ lại, nhất định vấn đề nằm ở Tô Mộc, đúng, không thể nghi ngờ!!!Tại sao Thuần Tưởng lại khẳng định như vậy? Đó là có căn cứ đàng hoàng!Bình thường trừ Tô Mộc ra, không ai là cảm thấy cô không tốt cả, hay chí ít cũng không mâu thuẫn cùng cô, ít nhất là ngoài từ khi Thuần Tưởng đến công viên Thuý Hương làm việc, đồng nghiệp, hàng xóm cũng có thể coi như là Trương Gia và Tần Phong Thành, dĩ nhiên, trừ tên họ Mỗ hàng xóm thực sự kia ra, mọi chuyện đều rất hài hoà, rất tốt tốt đẹp chính là không biết gì cả, đây là tiền lệ trong tiểu thuyết, dĩ nhiên, ở đời thường cũng sống, luôn tồn tại những việc mang tính không xác định, ví như ngày hôm qua, Thuần Tưởng đang ở trong phòng bếp, thử làm một món ăn mới mà mình vừa suy nghĩ Mộc ngồi trong thư phòng, trong tay cầm một quyển sách blablabla không biết tên là gì cả, sách Nga tác giả chuyển ngữ gì gì đó, vừa ngồi vừa xem trên chiếc ghế nhiên phịch một tiếng!Giống như nổ tung, giống như văng tung toé, giống như…Dù sao thì đó cũng là một âm thanh quái dị, làm Tô Mộc đang xem sách đến thất thần té một cái, cuốn sách trong tay bị văng đi một cách mạnh mẽ, bây giờ bình phục lại anh mới ý thức được, lại là người đàn bà kế bên không biết lại làm chuyện ngu xuẩn cần suy nghĩ nhiều, quả nhiên, một mùi hương nức mũi truyền đến từ nhà bên cạnh, một chút khói còn lạc lối sang xảy ra chuyện gì?Tô Mộc khẽ nhíu mày, đi đến cạnh tường thăm dò tình tay sờ tường, tìm kiếm nơi mà làn khói rất nhỏ, rất rất nhỏ ấy phát ra, cứ tiếp tục thì lại càng thấy kỳ lạ, bức tường này có vẻ không kín lắm, mỏng ghê gớm, mặc dù bên ngoài trắng như tuyết, hiển nhiên, cái bà cô cho thuê nhà tham tiền kia căn bản không sử dụng chịu sử dụng vật liệu tốt để xây bức tường này, nếu không khói sao mà xuyên qua được?!Tay Tô Mộc tiếp tục đi xuống, chạm lấy một chỗ hổng, ở ngay thắt lưng anh, khó trách bình thường anh không chú ý khẽ cong eo, phát hiện là một lỗ hỏng nhỏ, chừng hai cái móng tay đắp lại là được rồi, nhưng mảnh hơn một chút, hơn nữa thư phòng bình thường anh cũng ít vào, cho nên không có phát hiện đượcXuyên qua lỗ hỏng đó, anh có thể thấy hết được tình hình bên nhà bên như là phòng bếp của nha đầu kia…Thuần Tưởng chống nạnh, ngắm nhìn phòng bếp hỗn độn trước mắt, bất đắc dĩ than nói công thức thức ăn bí truyền gì gì đó, quả thực là bom nguyên tử mà, nghĩ lại tình huống hồi nãy, lòng cô vẫn còn sợ hãi, may mà cô phản ứng bén nhạy, nếu không không biết mọi chuyện sẽ như thế Mộc ngồi bên này dùng “mắt mèo” thầm ngắm nha đầu kia, khóe môi không khỏi quắp lại, chẳng lẽ cô ta đang xem phòng bếp là phòng thí nghiệm, đang làm thí nghiệm hóa học sao?Không suy nghĩ nhiều, Tô Mộc nâng người lên, xoay người đi ra cộc cộc...Cộc cộc cộc…Những tiếng gõ cửa dồn dập nhanh chóng kéo Thuần Tưởng trở về thực tế, không cần nghĩ cô cũng biết là quý nhân nào đến tìm cô.“Cô lại làm chuyện tốt gì vậy?” Tô Mộc một tay chống lên khung cửa, từ trên cao nhìn xuống nhưng vẫn hất cằm, vẻ mặt cao ngạo nhìn Thuần Tưởng ngẩng đầu lên, nhưng không có chút tâm tư nào để thưởng thức người trước mắt, dù sao thì nhìn vẻ mặt thối này của anh ta, cô đã biết trước là sẽ lại ăn mắng một trận trả lời gì, trong lòng Thuần Tưởng rất rõ ràng, người này không phải chỉ cần cô chắp hai tay lại nói một câu “Xin lỗi, đã quấy rầy” là được, sau đó sẽ bỏ qua cho cô, nếu là như vậy, anh ta sẽ thấy không có ý nghĩa gì, cũng không thể tha thứ cho bản thân mình vì đã quá dễ dãi.“Sao vậy?” Phát hiện bình thường nha đầu này nhanh mồm nhanh miệng, hôm nay lại không nói tiếng nào, Tô Mộc cũng thấy kỳ lạ, chau mày hỏi một câu.“Không có gì, đang chờ tiên sinh xử lý đây.” Thuần Tưởng cúi đầu, rầu rĩ nói một câu.“Tôi xử lý cô cái gì? Tôi chỉ hỏi cô tại sao lại xảy ra việc như vậy thôi mà?” Tô Mộc hất càm nói tiếp “Tạo phản sao? Chế tạo vũ khí hạt nhân à? Tôi cho cô biết, làm vậy là phạm pháp…”“Sặc …” Thuần Tưởng đột nhiên bị một câu nói của Tô Mộc sặc cười, lau đi vết bẩn trên mặt, tâm trạng đột nhiên tốt hơn một chút, cô ngẩng đầu nhìn Tô Mộc bị ánh mắt này của Thuần Tưởng làm cho sửng sốt, nhưng không nói rõ “Dù sao thì một mình cô cẩn thận chút đi, nhà cô nổ hay không tôi mặc kệ nhưng làm ơn đừng liên luỵ đến tôi, tôi còn muốn sống thêm mấy năm nữa.”“Cái đó… Bác sĩ Tô à.” Thuần Tưởng nháy mắt mấy cái, gọi anh.“Hửm?!” Tô Mộc xoay người, vốn định chạy nhưng bị câu nói của cô làm cho khựng lại.“Cái đó…” Thuần Tưởng lấy tay gãi gãi gáy, cười hắc hắc “Cái đó, vừa rồi tôi mới làm món điểm tâm, anh có muốn ăn thử không? À… Anh có biết ăn đồ ngọt không vậy?” Nếu cô nhớ không sai thì viên kẹo lần trước không thể là vừa mới mua, cho nên nhất định là anh ta luôn mang theo bên mình, có nghĩa, anh không ghét ăn đồ Mộc khựng lại, nhìn cô không lên Tưởng bị anh nhìn như vậy, bắt đầu thấy mất tự nhiên, thật là, sao cô lại tìm anh ta để thưởng thức chứ? Cô không phải không biết, anh ta có một vách ngăn rất lớn với cô sao? Có chút hối hận về lời nói vừa rồi, Thuần Tưởng chỉ đành cười khan hai tiếng, sau đó bổ sung thêm “Coi như là, cảm ơn anh… gần đây… cho tôi đi nhờ xe…”
Bỏ qua nội dung Cách Vách, Đừng Nhìn Trộm Tác giả Nấm Truân Cua Nhỏ Edit Tia Tình trạng Full Đây là một câu chuyện, bắt đầu từ sự kiện tường khâu đến rình coi J tình … Đây là trò khôi hài, từ hàng xóm biến thành người yêu … Mỹ thực nam nhân bà VS quy mao lời nói ác độc nam Thuần tưởng thở dài một câu —— oan gia a, oan gia!Ngài già rồi, tôi không thể trêu vào, nhưng chẳng lẽ cũng không thể trốn sao ? Tô mộc cười gian một tiếng —— em cứ chạy đi, chạy đi! tiểu dạng, kéo bím tóc nhỏ của em ra, như vậy sẽ vĩnh viễn nằm trên tay anh. —— Này! Dưa chuột, anh vì sao muốn ra vẻ nấm vụng trộm lẻn vào loài nấm rau dưa hóa cái? – A … Bởi vì anh đã yêu cô bé ngu ngốc nhà bên cạnh rồi … Part 1 Part 2 Part 3 Part 4 Part 5 Part 6 Part 7 Part 8 Part 9 Part 10 Part 11 Part 12 Part 13 Part 14 Part 15 Part 16 Part 17 Part 18 Part 19 Part 20 Part 21 Part 22 Part 23 Part 24 Part 25 Part 26 Part 27 Part 28 Part 29 Part 30 Part 31 Part 32 Part 33 Part 34 Part 35 Part 36 Part 37 Part 38 Part 39 Part 40 Hoàn
Tô Mộc quả thật rất đáng chán, Thuần Tưởng mím môi, nhìn ngón tay của mình bị anh băng bó đến ba lớp, trong lòng khó tránh khỏi oán hận, làm sao có thể như vậy, làm sao có thể như vậy!Cô ai oán ngắm công việc trước mắt, xem ra hôm nay phải nghỉ việc Vương lại vừa lúc đến phòng bếp giám sát.“Ông ngoại!” Triệu Cảnh Hàng thấy ông ngoại liền nở nụ cười lấy lòng.“Hôm nay rảnh rồi sao, rốt cuộc cũng nhớ tới lão già này rồi sao hả ông chủ Triệu?!” Lão Vương chắp hai tay sau lưng, hừ hừ mũi, lời nói đầy ý châm chọc.“Ôi ông ngoại ơi ông ngoại, sao ông ngoại có thể nói vậy chứ, con làm sao mà quên ông ngoại được!” Triệu Cảnh Hàng hùng hồn này Thuần Tưởng mới nhìn sang Triệu Cảnh Hàng, nhìn anh ta lấy lòng lão Vương không khỏi cảm thán, quả thực rất giống Một Đồng Tiền nhà cô khi bị đói lại ôm bắp đùi cô làm nghĩ xem, một người có thể thay đổi nhanh chóng như vậy sao?! Ở trước mặt cô là một vẻ, ở trước mặt Tô Mộc là một vẻ, bây giờ ở trước mặt lão Vương lại là một vẻ cuộc đâu mới thật sự là anh ta?Thuần Tưởng càng nghĩ càng thấy khó khăn, một người mà ngay cả chính mình cũng không biết đâu mới là gương mặt thật, thử hỏi làm sao mà nói chuyện, gặp gỡ, thân thiết với người đó? Người như vậy cô không thể ứng phó, Thuần Tưởng tự hiểu tư chất mình còn thấp, gặp một con cáo già lão luyện như vây làm sao mà đối phó nổi. Cho nên… Mặc dù Triệu Cảnh Hàng có hứng thú với Thuần Tưởng ra mặt, cũng vô cùng thân thiết, nhưng Thuần Tưởng nghĩ nên giữ khoảng cách với anh ta thì nói thêm, Thuần Tưởng cam lòng đối phó với một người luôn thể hiện chán ghét cô như Tô Mộc, mặc dù thoạt nhìn luôn rất ác độc nhưng kỳ thực lại là người thật lòng. Không như Triệu Cảnh Hàng, lúc khoác da dê, lúc khoác da hổ, không thể phân biệt với Tô Mộc thích nói những lời ác độc, không ngày nào để cô được yên thì Triệu Cảnh Hàng thay đổi sắc mặt một cách nhanh chóng càng làm người ta không thể hiểu nổi, không thể đoán được anh ta đang nghĩ nhất là trong cảm giác của Thuần Tưởng cảm giác, Tô Mộc là chân thành, còn hơn cả chân thành. Dĩ nhiên, không phải nói ông chủ Triệu của chúng ta không chân thành, chỉ là cảm giác trong lòng nha đầu này vốn là như vậy. Về phần có chính xác hay không thì còn phải xem Tưởng ngây người, suy nghĩ hết sức miên man, lão Vương cũng dời lực chú ý sang người nhíu mày, thể hiện tâm trạng của lão Vương không tốt bao nhiêu, ông lấy cây quải trượng chọc chọc vào Thuần Tưởng “Nha đầu này, sao vậy?”“Vương, Vương sư phụ.” Thuần Tưởng bị đâm một cái, giật mình nhảy dựng lên từ trên mắt của ông lão dời xuống một chút, nhìn ngón tay bị băng bó của Thuần Tưởng, mày càng nhíu chặt hơn “Ngu dốt chí cực!”Khi nói đến đây, ông đưa tay chỉ vào gương mặt nhỏ nhắn của Thuần Tưởng, tiếp tục nói “Rõ là… Cầm một cây dao cũng không vững… Cô…”“Ông ngoại, ông ngoại, ông đừng trách Thuần Tưởng. Không phải lỗi của cô ấy, là do con mà ra! Đều là con nằng nặc nói chuyện cùng cô ấy khi cô ấy đang làm việc, ông biết đấy, cũng là do con làm người ta phân tâm thôi mà!” Triệu Cảnh Hàng vội vàng đỡ lời.“Ơ, còn hát đệm nữa? Là người của con sao?” Lão Vương nói có chút cường Tưởng cũng đã hiểu, huống chi là khôn khéo như Triệu Cảnh Hàng.“Thật mà ông ngoại, con chỉ trần thuật sự thật thôi!” Triệu Cảnh Hàng ha hả cười một tiếng, cho ông lão và Thuần Tưởng một cái nhìn khó Vương bất đắc dĩ lắc đầu “Nha đầu này, ta thấy hôm nay cháu cũng không làm gì được rồi, cho cháu nghỉ một ngày vậy.” Ông xoay mặt nhìn đứa cháu “Không bằng đi cùng Cảnh Hàng, xem xét chút kinh nghiệm đi!”“A?!” Thật không ngờ hai người lại người tung kẻ hứng như vậy, Thuần Tưởng nhíu mi, không tình nguyện nhưng lại không thể phản đi ra tiệm ăn, Triệu Cảnh Hàng nhìn trộm Thuần Tưởng một cái, nhẹ nhàng thở dài một tiếng hỏi “Thuần Tưởng? Thế nào? Không muốn đi với tôi? Để tôi đưa cô về vậy.”Triệu Cảnh Hàng nói chuyện rất biết phải trái, cũng rất giảo hoạt, biết rõ ràng vừa rồi lão Vương nói vậy cô sẽ không thể từ chối, lại bổ sung thêm một câu, biến anh ta trở thành người tốt.“Không được, không được, nghỉ ngơi cái gì chứ, tôi đâu phải thật sự bị bệnh.” Thuần Tưởng ha hả cười, quay mặt lại thì liền than thở, lần này thật sự gặp người khó đối phó rồi!Tô Mộc ngồi trong phòng làm việc ở phòng khám, lạnh lùng nhìn xuyên qua cửa sổ đến thế giới bên Phong Thành vừa lúc đi vào, không lễ phép, cũng không nhớ mình cần phải gõ cửa “Lão Đại, cái này…”Tần Phong Thành nhìn lại lịch khám trong tay, khi ngẩng đầu lần nữa thì vừa lúc nhận được ánh mắt như dao găm của Tô đại thiếu gia, một đao kia, chém anh đến nỗi chấn thương sọ não, mất máu quá nhiều, bình thường nhanh mồm nhanh miệng, bây giờ lại lắp bắp không nói nên lời.“Cái này… Cái kia…” “Để xuống đi.” Hai ngón tay Tô Mộc gõ gõ lên mặt lệnh! Tần Phong Thành lập tức đặt đồ vật xuống, sau đó phi ra ngoài như tên bắn.“Ơ ơ ơ, vội vội vàng vàng như vậy làm gì? Đang làm gì thế?” Trương Gia bĩu môi, bắt đầu giáo huấn “Anh xem anh đi, anh xem anh đi! Bình thường chỉ biết lỗ mãng như vậy, không có chút tỉnh táo trầm ổn nào cả.”“Được, vậy sao cô không vào xem thử xem? Xem cô có thể trầm ổn được không?” Ánh mắt ai oán của Tần Phong Thành rơi xuống Trương Gia.“Thế nào? Có biến?” Trương Gia nghe Tần Phong Thành nói như thế, lập tức khom người xuống, làm như đang “chú ý lắng nghe” lắm, nét mặt đầy tính nhiều chuyện, hoàn toàn lột xác khỏi vẻ mặt giáo huấn vừa rồi.“Muốn biết sao?” Tần Phong Thành nhếch miệng cười cười.“Trời ạ, bây giờ rốt cuộc anh có nói hay không?!” Mặt Trương Gia trầm Phong Thành lập tức nghiêm túc theo, vuốt càm làm như “bác học” lắm “Không khí! Không khí này có vấn đề rất lớn!”“Có vấn đề? Tại sao?” Trương Gia tiếp tục hỏi.“Cô nói đi!” Tần Phong Thành nhíu mày, hất cằm ra ngoài, Trương Gia nhìn theo phương hướng mà Tần Phong Thành chỉ, vừa lúc nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc từ từ, chậm rãi bước vào chiếc xe BMW màu bạc.“Biết điều đi, xe kia còn không bằng xe của Tô đại thiếu gia chúng ta!” Trương Gia bĩu môi, như có điều suy nghĩ nói “Khó trách bây giờ anh ấy như vậy… Ha ha, gặp anh không chừng đã sớm hy sinh rồi.”“Cái gì chứ?!” Tần Phong Thành bĩu môi, lắc đầu nói “Tôi cảm thấy Thuần Tưởng không phải loại người này…”“Người nào?” Trương Gia nghiêng đầu, ha hả cười một tiếng “Tôi không nói Thuần Tưởng là người như vậy, nhưng biết nói thế nào đây? Bây giờ còn có loại người gặp tiền mà không sáng mắt sao? Nói cái gì tình yêu đích thực…”“Trời ạ, ngay cả tôi nghe cũng thấy cô thật là già dặn. Bản thân cô già vẫn chưa gả ra ngoài được thì có!” Tần Phong Thành ha hả cười, tiếp tục nói “Tôi ở một bên xem kịch vui là được, cứ lặng yên xem bước tiếp theo đi!”Tần Phong Thành nói hồi lâu thấy Trương Gia vẫn không đáp lại, quay đầu nhìn, “bụp bụp bốp”! Lúc này không chỉ còn là một cái ánh mắt dao găm nữa! Giẫm phải đuôi mèo rồi! Đúng là vạch áo cho người ta xem lưng! Đây chính là chuyện thương tâm nhất trong cuộc đời của đấu sĩ Trương Gia, hận gả hận gả a!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!Tô Mộc xoay người lại, không nhìn ra phía cửa sổ nữa, lại nghe thấy tiếng kêu rên rỉ ngoài phòng.“AAAAA! Huhu… Trương Gia, chị Trương, chị Trương Gia ới ời, tiểu nhân đã sai, thật sự sai lầm rồi, em không bao giờ… nói chị là gái ế nữa… A a a a… Không, không phải, em hứa, em hứa nhất định sẽ sống đến ngày chị được gả ra ngoài! A a a a a a a a a a… Không, không phải, em hứa chị có thể gả ra ngoài trước khi em chết! Nếu chị không gả đi được thì em, em xin tình nguyện chịu trận, cưới chị trước khi chị chết…”***Dưới tiếng cười của các bệnh nhân, rốt cuộc Trương Gia và Tần Phong Thành cũng an tĩnh lại, Tô Mộc có chút xuất thần, nhìn chằm chằm điện thoại trên bụng có hơi phiền não, đột nhiên nhận thức được một chuyện, Thuần Tưởng có lẽ không phải như lời anh nói, không có người nào yêu mến, phải là ngược lại mới tình tùy tiện không câu nệ tiểu tiết, tâm tính đơn thuần, so với vẻ trầm lặng bên ngoài càng làm người ta muốn trêu hoa ghẹo nguyệt hơn, huống chi… Nếu biết cách ăn mặc, Thuần Tưởng cũng có thể trở thành một cô gái xinh đẹp, có thể thấy, các cô gái xinh đẹp sau khi gỡ bỏ lớp trang điểm ra thì không thể so với dung nhan của thật như thế, Thuần Tưởng có tính cách tốt, gặp gỡ nhiều bạn bè, Tô Mộc sờ sờ trán, cảm thấy nếu so sánh với Thuần Tưởng, nói không chừng anh lại thất bại thì hơn. Không, không thể nói là không chừng mà thật sự là như ngoài thì anh tỏ ra sạch sẽ, mở một phòng khám riêng, có xe hơi riêng. Kì thực không phải là như thế, người ngoài cứ nghĩ là với điều kiện của anh thì sẽ có rất nhiều bạn, có rất nhiều người theo đuổi. Nhưng thật ra căn bản không như vậy, người khác nghĩ anh có nhiều bạn thân, kỳ thực sau khi tính cách kỳ quái của anh, bọn họ đều tránh xa 10 m, người khác nghĩ là anh có nhiều người theo đuổi, thậm chí có ngay cả thử cũng không cần thử, liền xếp loại thành – không dễ tiếp xúc, không dễ gặp gỡ, nhất định đứng trong hàng ngũ không thể theo đuổi Mộc phát hiện mình thật thất bại, anh luôn biểu hiện ra anh là người có tất cả mọi thứ, nhưng thật ra anh không có gì, anh luôn biểu hiện ra mình không cần gì cả, nhưng thật ra anh cũng chỉ là một người bình thường mà thôi, anh luôn biểu hiện ra mình là một người lạnh lùng, nhưng thực tế đó chỉ là do anh không giỏi giao tiếp với người Thuần Tưởng so với anh mà nói, có rất nhiều, cô có bạn bè, có gia đình, có lý tưởng, và có cả… tình thứ này Thuần Tưởng có, anh lại tương đối thiếu thốn, đôi khi vất vả lắm mới có được một ít, nhưng xét cho cùng thì cũng chỉ là một ít mà đình… Lý tưởng… Còn…Anh không khỏi thở dài, nghĩ đến Thuần Tưởng, nghĩ đến Tô Viễn, nghĩ đến Triệu Cảnh người họ tuyệt đối là những người đàn ông cực phẩm, nhưng ai cũng đều có hứng thú với Thuần Tưởng, Tô Mộc hiểu, Thuần Tưởng hấp dẫn bọn họ bởi cái gì, đó chính là khí chất bên trong cô…Cũng như thế, cũng hấp dẫn lấy anh…
Edit TiaBeta PonpiCuối cùng chuyện gì đã xảy ra nhỉ?Sao từ xem kịch vui lại biến thành rình coi gian tình? Đúng là một câu chuyện li kì, hồi hộp, và thật cẩu huyếtSao từ hàng xóm lại trở thành người yêu? Quả là một trò khôi hài giữa hai kẻ kì lạMột chuyện tình hay ho của hai người sát vách, cô ngắm anh, anh nhìn côMà cũng không nghĩ ra Tô Mộc sao lại làm hành động ngây ngô như nhìn trộm qua vách tường vậy nhỉ?Thuần Tưởng cũng chẳng hiểu bản thân sao lại sinh ra cảm giác khác lạ với nam nhân nhà bên cạnh nữaThôi thì là duyên số cả! Oan gia oan gia, lão thiên gia đã cố tình gán ghép thì dưa chuột cũng chạy không thoát đâu à
Skip to contentGiới thiệu Ebook Tác giả Nấm Truân Cua Nhỏ Thể loại Teen Nguồn tuyetbangnhi Trạng thái Full Chương cuối Kết thúcGiới thiệu truyện Cách Vách Đừng Nhìn Trộm là một câu chuyện vui nhộn và hài hước xoay quanh tình lãng nghĩa xóm giữa hai cô cậu bọn họ, nào ngờ từ hàng xóm mà họ lại trở thành oan gia…Bọn họ chỉ là hàng xóm với nhau từ nhỏ thôi mà, vẫn chào hỏi thân mất với nhau hằng ngày và chả biết từ bao giờ mà hắn đã trở thành người yêu của cô. Anh lúc nào cũng thế, lặng lẽ lẻn vào nhà cô, ra vẻ tự hào vì là một tên vụng trộm mặc cho cô có chạy đằng trời…Liệu câu chuyện giữa hai người hàng xóm quá thân mật ấy sẽ ra sao? Sẽ có những tình huống lãng mạn nào được các độc giả khám phá ra ?!!Download Ebook Cách Vách Đừng Nhìn Trộm – Nấm Truân Cua Nhỏ FullEbook Cách Vách Đừng Nhìn Trộm – Nấm Truân Cua Nhỏ – Full Epub – FullEbook Cách Vách Đừng Nhìn Trộm – Nấm Truân Cua Nhỏ – Full Prc/Mobi – FullEbook Cách Vách Đừng Nhìn Trộm – Nấm Truân Cua Nhỏ – Full Pdf – Full
cách vách đừng nhìn trộm