Các sinh viên theo học các đại học tinh hoa hàng đầu của Mỹ ít khi theo đuổi những ngành học có tính mạo hiểm hay ít sinh lợi, và nếu có theo đuổi thì cũng dễ bỏ cuộc nhanh hơn những người khác, mặc dù họ thường xuất thân từ tầng lớp khá giả, khi tốt nghiệp không phải chịu nhiều gánh nặng nợ nần Chương trình phổ thông mới được áp dụng từ năm học 2019-2020. Bộ GD-ĐT xác định thời gian bắt đầu triển khai áp dụng chương trình, SGK giáo dục phổ thông mới theo hình thức cuốn chiếu ở mỗi cấp học trên phạm vi toàn quốc bắt đầu từ năm học 2019-2020. Đồ thủ công. Đối với tất cả những người yêu thích đồ thủ công, chúng tôi mang đến cho bạn một số cách siêu đơn giản để tạo ra một quả đầu to, vì chúng tôi biết rằng có rất nhiều người có thể cảm thấy có động lực để tạo ra những hình vẽ đẹp này Thứ mà hai bạn gọi là "chúng tôi" dần dần phai mờ. Sẽ có rất nhiều lời trách móc, bảo vệ và oán giận. 8. Giai đoạn đình trệ. Trong giai đoạn này, bạn không còn đi đến đâu trong mối quan hệ. Bạn đang bế tắc. Hãy nghĩ về một cái ao có tảo trên đó. Đừng làm cho Đô Đô một người ứng phó chương trình yêu đương nha [ lo lắng. jpg] " Trên đạn mạc khán giả kịch liệt mà thảo luận, bỗng nhiên, mọi người liền thấy một đám lớn "Ngọa tào" "Trời ơi" "Tình huống thế nào" chiếm hết cả cái màn ảnh. 36GARn. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để cả nhà, đây là bộ đam hiện đại đầu tiên Đậu edit trong lúc chiến đấu với 2 bộ cổ trang. Công nhận là bị ám ngôn ngữ kiểu cổ rồi nên edit khó quá. Cơ mà hoan nghênh cả nhà lọt hố nha ☆*.。.o≧▽≦o.。.*☆ -Tháng năm, gió nhẹ nắng ấm. Thẩm Ương nhấc hành lý xuống khỏi taxi, đi bộ đến một tòa tiểu viện. Trong viện, hoa tường vi đang độ nở rộ bao quanh một ngôi nhà nhỏ mang phong cách phương Tây, đây chính là nơi Thẩm Ương sắp vào ở. Hai tháng trước, Thẩm Ương casting thành công một show hẹn hò thực tế dành cho người ngoài giới. Theo thiết kế của ekip, cậu sẽ ở chung với mấy khách mời khác trong 28 ngày để chia sẻ cho khán giả khắp cả nước về các hình thức xã giao và tình cảm cá nhân mà không gây ảnh hưởng tới sinh hoạt hàng ngày. Nói trắng ra là phát cẩu lương cho người xem và đấu đá nhau mà thôi. Mà Thẩm Ương cũng không phải đến đây để nói chuyện yêu đương, là một thành viên trong nhóm người mắc chứng sợ xã hội nhẹ, lần này cậu lấy hết dũng khí để thể hiện mình trước ống kính chỉ vì chương trình trả catxe rất khá —— cậu muốn sớm mua được nhà ở A thị để đón ông bà đến ở cùng a. Dĩ nhiên, nếu thuận tiện tìm được đối tượng thích hợp thì càng tốt... Khụ. Thẩm Ương lấy lại bình tĩnh, nhẹ nhàng đẩy cửa vào. Tiếng bánh xe của vali lăn trên đường đá làm cho người ngại giao tiếp như Thẩm Ương càng căng thẳng hơn, cậu chậm rãi đi đến trước cửa ngôi nhà nhỏ kiểu phương Tây, nhìn thấy tấm biển gỗ treo trên cửa khắc "Rung động 28 ngày", chính là tên của show cậu tham gia. Thẩm Ương sửa lại quần áo một chút, hít sâu một cái, vặn tay nắm —— Sau đó, một loạt ống kính camera hướng thẳng vào cậu. emmm... Nội tâm Thẩm Ương muốn bật cười, căng thẳng vì thế mà vơi đi hẳn, dù sao chương trình cũng đã bố trí người đi theo khách mời trước hai ngày để bọn họ làm quen với camera. Catxe đã cầm, tốt xấu gì cũng phải có đạo đức nghề nghiệp, vì vậy Thẩm Ương cũng phối hợp "Không phải tôi là người đầu tiên đến đây chứ?" Nhưng mà tổ quay phim không trả lời. Thẩm Ương đặt vali cạnh giá để giày, thay dép xong thì đi vào phòng khách, đúng là không thấy ai khác. Cậu liếc nhìn đồng hồ treo tường, kim đồng hồ vừa vặn chỉ 11 giờ, so với thời gian ekip yêu cầu tập hợp sớm hơn 1 tiếng. Thẩm Ương ở trong phòng khách quan sát một vòng, tìm ghế salon đơn ngồi xuống, thực sự không biết mình nên làm cái gì. Lẽ nào cứ ngồi bất động ở đây chờ người khác tới? Bị nhiều ống kính "bao vây" như vậy, một cử chỉ nhỏ cũng có khả năng bị cắt cho khán giả soi, nghĩ tới đã thấy lúng túng. Bỗng nhiên, Thẩm Ương chú ý tới cuốn sách nhỏ đặt trên khay trà đặt, trên bìa viết "Quy tắc Rung động 28 ngày", cậu liền cầm sách lên nhỏ giọng thì thầm "Một, mỗi tối đều phải trở lại nhà nhỏ; Hai, ngày nhận phòng không được công bố tuổi tác và nghề nghiệp; Ba, không được chia sẻ phương thức liên lạc trong thời gian ở chung; Bốn, không được thổ lộ với đối tượng trong thời gian ở chung; Năm, mỗi lần chỉ được phép gửi một tin nhắn ẩn danh tới một đối tượng." Thực ra năm điều này Thẩm Ương đã biết lúc ký hợp đồng rồi, ekip còn thêm vào mấy yêu cầu không ghi trong sách như là trong quá trình quay cố gắng không sử dụng điện thoại di động. Nhưng để tăng thêm cảm giác chân thực cho chương trình và cũng để lấp thời gian trống, Thẩm Ương vẫn giả vờ như mới nhìn thấy lần đầu tiên, tận chức tận trách mà đọc hết yêu cầu. Đọc đến chữ cuối cùng vẫn không thấy người thứ hai đến. Thẩm Ương khẽ thở dài, quyết định lên lầu dạo một vòng. Nhưng mới đặt chân lên lầu hai đã nghe thấy tiếng động từ bên dưới truyền đến, vội nhìn về phía huyền quan1 thì thấy một thanh niên da hơi ngăm, vóc người cao lớn, đang ngửa đầu nhe răng cười với mình "Hi!" 1 Huyền quan Khoảng không gian giữa cửa ra vào và phòng khách"Xin chào." Thẩm Ương cười cứng đờ. "Chỉ có mình cậu sao?" Giọng nói của thanh niên sang sảng dứt khoát làm Thẩm Ương thoáng thả lỏng, nghẹn ra một câu dí dỏm, "Đúng vậy, một mình cũng phải mỉm cười đối mặt với đời." Toàn trường an tĩnh một giây. "Ha ha ha..." Thanh niên khoa trương cười rộ lên, "Thật triết lý." Thẩm Ương "..." Thật muốn quay ngược thời gian trở lại một phút trước, đổ nước trong đầu đi... Thẩm Ương lúng túng, ánh mắt tránh né, vội vã xuống lầu. Tới gần, Thẩm Ương mới thấy được trên tay thanh niên đang ôm một chậu cá nhỏ, liền hỏi "Cần tôi cần giúp một tay không?" "Cảm ơn." Thanh niên đưa chậu cá cho cậu, lưu loát giới thiệu, "Đây là các bảo bối của tôi, màu đen tên là Phelps, màu đỏ là Thorpe2." 2 Tên của hai chú cá lấy từ tên của hai vận động viên bơi lội nổi tiếng là Ian Thorpe và Michael PhelpsThẩm Ương "... Tên rất hay." Chờ hai người ngồi xuống, thanh niên tựa như thân thiết hỏi "Cậu tới sớm à? Đúng rồi, tôi là Dương Thiên Trì, cậu tên gì?" Thẩm Ương "Thẩm Ương." Dương Thiên Trì "Thẩm có bộ thuỷ à? Ương nào thế?"2 3 Tên tiếng Trung của Thẩm Ương là 沈央 có bộ thuỷ 水 trong chữ Thẩm Thẩm Ương "Ương trong trung ương." Dương Thiên Trì gật đầu, cười nói "Có nước uống không?" "Có." Thẩm Ương lấy chai nước từ tủ thấp bên cạnh đưa cho Dương Thiên Trì, người nhận cũng không uống ngay mà đọc chữ trên bao bì "Nước tinh khiết, nước tự nhiên, nước khoáng Vân Sơn." Thẩm Ương ngạc nhiên một giây mới hiểu ra nước khoáng Vân Sơn chính là nhà tài trợ của Rung động 28 ngày, Dương Thiên Trì đang quảng cáo cho "Kim chủ". Cậu tặng cho đối phương ánh mắt "Anh thật chuyên nghiệp", im lặng suy nghĩ trong chốc lát. Dương Thiên Trì uống một ngụm nước rồi lại nói về cá bảo bảo của hắn, còn truyền thụ cả kinh niệm nuôi cá cho Thẩm Ương, đang tán gẫu thì bỗng nhiên nổi hứng đề nghị "Lúc tôi lái xe đến thấy gần đây có hội quán câu cá, khi nào rảnh chúng ta đi câu cá đi." Thẩm Ương ngoài miệng đáp lời, trong đầu lại nghĩ Dương Thiên Trì lái xe tới, nhìn tuổi tác chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi, khả năng cao là làm trong nhà nước. Đang âm thầm suy luận thì nghe thấy tiếng cửa mở. Thẩm Ương cùng Dương Thiên Trì liếc mắt nhìn nhau, đồng thời đứng dậy tiến tới huyền quan. —— là nữ! Thẩm Ương rất phấn khích, cô gái trước mắt có dung mạo thanh tú, tóc đen chấm vai, mặc váy dài màu trắng, thoạt nhìn rất có phong thái nữ thần cổ trang! Nhưng mà hình như cô hơi rụt rè, cô cúi đầu tránh ánh mắt đánh giá của hai người, nhẹ giọng nói "Chào mọi người." "Xin chào!" Dương Thiên Trì nhiệt tình nghênh đón, "Để tôi chuyển giúp hành lý." Cô gái nhanh chóng liếc nhìn Dương Thiên Trì một cái rồi đảo qua Thẩm Ương, lần thứ hai cúi đầu nhỏ giọng nói cảm ơn. Xem ra, bạn nữ mới tới tính cách tương đối hướng nội nhỉ? May mà có Dương Thiên Trì, bằng không để mình cậu cùng cô ấy một chỗ thì kiểu gì cũng tẻ nhạt. Nhưng đó cũng chỉ là suy nghĩ của Thẩm Ương thôi, còn trong từ điển của Dương Thiên Trì thì chưa từng có hai chữ "tẻ nhạt", hắn rất tự nhiên báo danh, thuận tiện giới thiệu Thẩm Ương, lại hỏi "Mỹ nữ xưng hô như thế nào nhỉ?" Cô gái nhận lấy nước khoáng Thẩm Ương đưa, vừa vặn nắp vừa nói "Tôi họ Long, tên... tên là Long Nữ." "A?" Dương Thiên Trì nhướn lông mày, "Đây là nghệ danh sao?" Long Nữ không được tự nhiên vén tóc mai, "Là tên thật." "Ha ha, bố mẹ của cô nhất định rất thích tiểu thuyết của Kim Dung." Dương Thiên Trì tươi cười hớn hở kết luận, còn nói "Tôi họ Dương, tên là Dương Thiên Trì, cô là Long Nữ, chắc tôi nên gọi một tiếng cô cô đi." Long Nữ lập tức đỏ mặt, cô không biết làm thế nào để tiếp loại chuyện cười đầy ám muội này, căng thẳng đến mức đầu óc trống rỗng, bối rối hướng Thẩm Ương nói "Vậy... Điêu huynh a?" Thẩm Ương vẫn không nói lời nào nãy giờ "..." Lạnh quá! Lạnh như Bắc Cực! Lạnh như ở Kỷ Băng Hà! Trong phòng khách vang lên tiếng cười sảng khoái của Dương Thiên Trì, cười đủ rồi hắn mới chỉ vào chậu cá nói "Long Nữ, giới thiệu với cô đám bảo bối của tôi." Kế tiếp lại đến thời gian phổ cập "Bách khoa nuôi cá thực tiễn" của Dương Thiên Trì. Nội dung không khác mấy với lúc trước làm Thẩm Ương hoài nghi có phải Dương Thiên Trì cố tình mang cá đến để tìm đề tài nói chuyện hay không, còn học thuộc từ trước cũng nên. Có lẽ Dương Thiên Trì cũng không nói nhiều như bề ngoài thể hiện, ở cùng người lạ hẳn là cũng cần kỹ xảo nhất định? Mà hắn sở dĩ biểu hiện phóng đại thế này có thể là để xây dựng tính cách nhân vật của mình đi? Đúng vậy, xây dựng nhân vật. Ekip không đưa kịch bản mà nhấn mạnh xây dựng nhân vật. Ví dụ như Thẩm Ương là "Trung tâm điều hòa", tính cáchđược xây dựng là ấm áp đáng tin cậy với phái nữ, là ứng viên hoàn mỹ cho nhân vật chuyên làm lốp xe dự phòng. Cậu đoán Dương Thiên Trì được gán cho kiểu nhân vật rộng rãi dí dỏm? Còn Long Nữ là điềm đạm thẹn thùng đi? Dĩ nhiên, nhân vật mà mỗi vị khách đảm nhiệm cùng tính cách vốn có sẽ không sai lệch quá nhiều, như cậu vốn tương đối ôn hòa sẽ ân cần săn sóc phái nữ cũng không khó, khó ở chỗ việc cậu tự nhận là làm giỏi nhất, đối với ai cũng dịu dàng này, chẳng phải cũng giống như thả thính lung tung sao? Bỉ ổi quá rồi! Nhưng mà vì catxe, Thẩm Ương vẫn hiến dâng linh hồn thuần khiết của mình... Ba người tán gẫu tới hơn 20 phút, quá trình nuôi cá của Dương Thiên Trì cũng dần tới hồi kết, bỗng nhiên hắn nói "Không bằng chúng ta đánh cược đi." Thẩm Ương "Cược gì cơ?" Dương Thiên Trì "Cược xem người tới tiếp theo là nam hay nữ, người thua sẽ phụ trách bữa tối hôm nay." Thẩm Ương "Được, tôi đoán là nam." Long nữ suy nghĩ một chút, nói "Vậy tôi đoán là nữ." Dương Thiên Trì "Tôi cũng đoán là nữ —— " Vừa dứt lời, phía huyền quan liền vang lên tiếng cửa mở. Thẩm Ương để ý thấy Long Nữ nháy mắt ngồi thẳng lưng, có chút bối rối đứng lên. Dương Thiên Trì thì vỗ đùi một cái, mỉm cười "Đi nào!" Ba người cùng đi ra, lại phát hiện bọn họ đều đoán sai, bởi vì có một nam một nữ cùng đến. Mà Thẩm Ương chỉ chú ý tới người nam, trong đầu nghĩ Nguyên lai da trắng tới mức độ nhất định cũng tạo ra ảo giác như thể người đó đang toả hào quang... Mà ngoại trừ trắng, vóc dáng người đó cũng cao ráo, sắc đẹp lại càng ở mức cao cấp, đủ để dìm hết những người xung quanh! Thực tế, chương trình cũng đã lựa chọn những người tham gia có vẻ ngoài ở mức tốt trở lên, mà người con trai mới tới làm bọn họ trở nên vô hình luôn rồi, Thẩm Ương cảm thấy cho dù đối phương tham gia giới giải trí cũng có thể thu hoạch một miếng đất lớn. Nói tóm lại, trong show hẹn hò mà gặp nam nhân như thế này, đối với người cùng giới chỉ có hai chữ —— kình địch! "Cậu ấy đẹp trai quá nhỉ?" Dương Thiên Trì thành thực khen ngợi, thuận tay khoác vai Thẩm Ương, "Thực sự làm chúng ta mất giá trị tồn tại a!" Thẩm Ương lúng túng cười, đang muốn lên tiếng chào hỏi đã thấy hai mắt Dương Thiên Trì sáng ngời, cảm xúc mãnh liệt bắn ra bốn phía nói "Hi! Xin chào mỹ nữ!" Lúc này Thẩm Ương mới chú ý tới còn một người nữa, tóc uốn lọn, mắt Âu, sống mũi cao, môi mỉm cười, cằm nhọn, nhìn rất đẹp, nhưng lại làm cậu nhớ tới mấy tin tức "Phẫu thuật thẩm mỹ" trên mạng, lòng nói hoá ra Dương Thiên Trì thích mẫu người như thế này à? Bởi vì so với phản ứng lúc gặp Long Nữ thì biểu hiện phấn khích hơn nhiều. Cô gái kia tự nhiên vẫy tay, cười rất chuyên nghiệp, "Hello, chào cả nhà." Thẩm Ương và Long Nữ cũng lần lượt chào lại, cuối cùng mới nghe thấy một giọng nói rất có từ tính, "Chào mọi người, tôi là Túc Hàn Anh." "Họ Túc à?" Dương Thiên Trì có chút bất ngờ, "Rất hiếm thấy a, Hanying thì sao? Hàn trong lạnh giá à? Ưng trong chim ưng sao?"3 3 Tên tiếng Trung của Túc Hàn Anh là 宿寒英, chữ Anh đọc giống chữ Ưng đều là /yīng/, Dương Thiên Trì nghe rõ nhưng cố tình nói đùaKhông chờ Túc Hàn Anh trả lời, tự hắn lại phụt cười "Thật sự có Điêu huynh a?" Thẩm Ương "..." Long nữ "..." Hai người mới tới chưa biết tính cách của Dương Thiên Trì, nữ thì lộ vẻ mờ mịt, Túc Hàn Anh thì vẫn mang biểu tình lãnh đạm "Không phải." Vào lúc ánh mắt mọi người còn đang nghi hoặc, anh bình tĩnh phun ra hai chữ "Thảo Ương." Tác giả có lời muốn nói 【 Câu chuyện lấp chỗ trống 】 Thẩm muội Tôi coi cậu là kình địch, cậu lại mơ tới ____ tôi. —— *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để Ương từ toilet trở về thì phát hiện ánh mắt Anh Tuấn nhìn mình cứ là lạ. Cụ thể là gì thì không rõ, dù sao cũng cứ cảm thấy quái quái. Đang mê mang, Túc Hàn Anh đã cầm chìa khóa xe, đưa anh chạy lấy người. Tối nay, Thẩm Ương và Đoạn Vi Vi theo kế hoạch làm cơm Tây, đã được mọi người nhất trí khen ngợi. Nghiêm Gia Kỳ nuốt xuống miếngbbò bít tết, cười nói "Hôm qua tôi mới nói muốn ăn bò bít tết, hôm nay liền có, nếu tôi ước được ăn phật khiêu tường1 có phải cũng có thể thực hiện hay không?" 1 Phật khiêu tường được làm từ 18 nguyên liệu chính, chủ yếu là sơn hào hải vị như hải sâm, vây cá mập, bào ngư, nhân sâm, gân hươu, sò điệp, nấm… cùng với 30 thành phần và 12 gia vị khácThẩm Ương làm "Máy điều hòa" nên đương nhiên muốn tận lực thỏa mãn yêu cầu của nhóm nữ sĩ, vì thế hứa hẹn "Tuy hiện tại không làm được nhưng tôi sẽ học." Túc Hàn Anh "Không cần anh học, tôi sẽ làm." Mày liễu của Nghiêm Gia Kỳ hơi nhướn lên, "Túc ca của chúng ta trên thông thiên văn dưới tường địa lý, chắc không có gì là không làm được nhỉ?" Túc Hàn Anh đạm cười, "Có rất nhiều." Nghiêm Gia Kỳ "Tỷ như?" Túc Hàn Anh "Tôi muốn đạt quán quân thế giới." "Không phải không có cơ hội a......" Thẩm Ương nói xong lại nghĩ tới mấy đội viên không đáng tin cậy trong KK chiến đội và cả nhân thủ hiện tại còn chưa đủ, đồng tình đề nghị "Các cậu có thể tiếp tục tìm thêm đội viên giỏi." "Thực ra chỉ cần có thể mời một người tới chiến đội là có cơ hội đoạt giải quán quân." Túc Hàn Anh buông dao nĩa, khó khi lộ ra thần tình do dự, "Nhưng tôi không biết có thể thuyết phục hắn không." Thẩm Ương cùng Dương Thiên Trì đồng thời hỏi "Ai a?" Túc Hàn Anh "Tạm thời không thể nói, tôi sợ sẽ gây áp lực cho hắn." Dương Thiên Trì lộ vẻ thất vọng, Thẩm Ương lại có thể lý giải được. Bọn họ hiện tại đang trong ống kính, mỗi câu nói đều có khả năng bị truyền ra ngoài, vạn nhất người trong lời Túc Hàn Anh nói không có ý định chơi chuyên nghiệp, đột nhiên bị bại lộ sẽ rất phiền toái. "Không sao đâu, chỉ cần cậu cố gắng là sẽ được thôi." Thẩm Ương quan tâm nói. "Tôi đương nhiên sẽ tận lực." Túc Hàn Anh cực kỳ hiếm thấy khi nào giải thích nhiều như vậy "Hắn là thần tượng của tôi, tôi chơi WTK chính là vì hắn, chơi chuyên nghiêph cũng vì hắn." Hơi dừng lại, Túc Hàn Anh đột nhiên nhìn về phía Thẩm Ương, gằn từng chữ "Hắn là tôi thích nhất...... game thủ." Tim Thẩm Ương đột nhiên đập nhanh, không kịp nghĩ đã thấy Dương Thiên Trì hỏi tiếp "Tình hình hiện tại của hắn thế nào? Cậu nói một chút, chúng tôi giúp cậu phân tích xem?" Túc Hàn Anh chậm rãi nói "Hắn đã giải nghệ." Dương Thiên Trì sửng sốt, "Kia......" "Nhưng tôi đã quan sát, hắn vẫn có năng lực thi đấu chuyên nghiệp." Nhuệ khí trong mắt Túc Hàn Anh chợt lóe lên rồi biến mất, "Tôi tin tưởng phán đoán của mình, tâm của hắn vẵn còn trên sân đấu." Thẩm Ương cân nhắc đến tuổi của Túc Hàn Anh cùng với thời gian lựa chọn gia nhập chiến đội, nghĩ tới thần tượng của cậu hẳn là người mới giải nghệ không lâu, an ủi nói "Nếu như vậy thì tôi cảm thấy cậu vẫn rất có hy vọng thuyết phục hắn." Túc Hàn Anh cười nâng chén "Cảm ơn lời chúc của anh." Bữa tối kết thúc, Dương Thiên Trì thanh cổ họng nói, "E hèm, tôi có việc tuyên bố." Liên tục hai lầm gửi tin nhắn hắn đều bị bỏ quên nên quyết định ra đại chiêu, "Ngày mai là sinh nhật của tôi, tôi muốn mời mọi người ăn cơm." "Oa nha!" Nghiêm Gia Kỳ vỗ tay, "Được được, muốn ăn ở đâu nhỉ?" "Gần đây có một hội quán câu cá, câu được cá có thể bảo họ chế biến luôn, hấp kho chiên rán nấu đều được." Dương Thiên Trì có chút khẩn trương, "Tôi đã tra kỹ, danh tiếng của hội quán rất tốt, 4 giờ chiều mai mọi người có thời gian không?" Ngày mai Thẩm Ương vừa vặn không có tiết học, "Tôi có thể." Nghiêm Gia Kỳ mới vừa ký hợp đồng, chưa được công ty coi trọng, hoàn cảnh thực tập sinh trong nước lại tương đối rộng rãi, vì thế cũng gật đầu, "ok." Còn Túc Hàn Anh và Đoạn Vi Vi thời gian rất tự do, cũng không thành vấn đề, chỉ có Long Nữ ngượng ngùng nói "Tôi khả năng tới muộn một chút......" Dương Thiên Trì "Không sao, chúng tôi chờ cô." Chờ dọn dẹp xong phòng bếp, mọi người cùng tới đình viện. Gió đêm phơ phất, hoa cùng cây cỏ theo gió xào xạc rung động, Thẩm Ương và Túc Hàn Anh cùng ngồi trên một cái ghế dài, mỗi người cầm một quyển sách. Nhìn tiểu thuyết bản gốc tiếng Anh một lát, Thẩm Ương dụi dụi mắt, dư quang nhìn thấy Túc Hàn Anh đang chuyên chú viết gì đó, tò mò thò lại gần vừa thấy "......" Một khắc này, nhận biết của Thẩm Ương đối với Túc Hàn Anh đã thay đổi góc nhìn, "Vậy là cậu mỗi ngày đều đọc tạp chí khoa học là để chơi trò ô chữ ở mặt sau sao?" Túc Hàn Anh ngẩng đầu, "Ân, làm sao vậy?" Thẩm Ương trầm mặc, "Không có gì." Tôi còn cho rằng cậu là học bá quan sát muôn nghìn chúng sinh, không nghĩ tới chỉ là thiếu niên trầm mê thú vui dung tục. Túc Hàn Anh chuyển tạp chí ra giữa hai người,"Muốn chơi cùng không?" Thẩm Ương "...... Được." Hai người vai kề vai, đầu sát bên đầu. Cách đó không xa Nghiêm Gia Kỳ vô tình thấy một màn này, bỗng nhiên có ảo giác như thể vạn sự vạn vật đều không thể chen vào giữa hai nam sinh kia được. Cô lắc lắc đầu, tự thấy buồn cười cho ý nghĩ vừa rồi của mình, lại lấy lọ sơn móng tay từ trong hộp đồ tinh xảo ra, tiếp tục sự nghiệp làm đẹp vĩ đại của mình. Một đêm chỉ nháy mắt đã trôi qua, lúc Thẩm Ương tỉnh lại nhìn thấy nắng sớm chiếu qua rèm cửa, lập tức biết mình đã dậy muộn. 8 giờ sáng hôm nay có tiết, nhưng thời gian hiện tại...... Thẩm Ương lấy di động ra nhìn, sắp 7 giờ rồi! "Xong rồi xong rồi!" Thẩm Ương cơ hồ là nhảy xuống giường, dùng tốc độ nhanh nhất làm vệ sinh cá nhân rồi vội vàng xuống lầu. Nhưng chờ anh xuống lầu một lại giật mình, hoàn toàn không nghĩ tới mọi người đều ở trong phòng khách —— trừ anh ra tất cả đều có mặt. Hóa ra bình thường không phải anh đi trước mọi người mà là đi muộn, nên chưa từng gặp nhiều người. Mà hôm nay ngay cả Đoạn Vi Vi thường xuyên ngủ nướng đều có việc, lúc này đang ngồi trên sô pha nghiêm túc chải tóc cho "Mị Mị". "Có phải bị muộn rồi không?" Túc Hàn Anh nhìn tóc Thẩm Ương chỉa lên một dúm, đoán ra anh phỏng chừng là bị muộn giờ, hơi mang ý xin lỗi nói "Tôi không biết anh mấy giờ đi học nên không gọi." "Không có việc gì không có việc gì." Thẩm Ương nhìn lên đồng hồ treo tường, 7 giờ 15, cho dù chạy như điên đến ga tàu điện ngầm cũng không kịp rồi, đành phải mắt trông mong nhìn người có kỹ thuật lái xe trác tuyệt là Túc Hàn Anh xin giúp đỡ, "Có thể phiền cậu đưa đi không......" "Hôm nay giới hạn đi lại2." Túc Hàn Anh dứt khoát nói "Tôi gọi xe cho anh." 2 Một số thành phố ở Trung Quốc có quy định hạn chế xe để đảm bảo chất lượng không khí. Mỗi phương tiện sẽ bị cấm lưu thông 1 trong 5 ngày trong tuần dựa trên con số cuối cùng của biển số xe đăng ký tại một số khu vực của thành Ương thở dài, "Xe thuê đều đi chậm, thôi, muộn thì muộn." Túc Hàn Anh hơi trầm ngâm, "Từ từ, tô đi tìm ekip mượn chiếc xe." Cậu nói xong liền hướng ra ngoài cửa, vừa đến trước cửa đột nhiên quay đầu lại, "Trong bếp có mấy thứ tôi mua sớm, anh ăn chút đi." Thẩm Ương ngơ ngác nói "Nga......" Thấy Túc Hàn Anh đi rồi, Dương Thiên Trì buồn cười nói "Nếu không phải biết tuổi tác của hai người, tôi thật cho rằng cậu là đệ đệ, hắn là ca ca." Nghiêm Gia Kỳ ưu nhã uống một ngụm cà phê, cũng trêu ghẹo "Nếu không phải biết giới tính của hai người, tôi thật cho rằng cậu cùng Túc ca đã kết đôi thành công, chọn được chân ái." Thẩm Ương "......" Năm phút sau, Thẩm Ương đã uống xong một chén cháo, Túc Hàn Anh cũng mượn được xe, nói "7 giờ 20, đi thôi, điểm tâm mang theo ăn trên đường." Thẩm Ương nhanh chóng thu thập đồ đạc, cùng Túc Hàn Anh ra cửa. Ô tô chạy vào làn, Túc Hàn Anh đột nhiên hỏi "Anh có ngại cho tôi thời khoá biểu không?" Thẩm Ương đương nhiên không ngại, chỉ nghĩ là Túc Hàn Anh chuẩn bị sau này sẽ gọi anh rời giường. Túc Hàn Anh "Sau này buổi sáng tôi đưa anh đi." Thẩm Ương giật mình, vừa cảm kích đồng thời lại cảm thấy làm phiền người ta, "Không cần, thời gian học buổi sáng của tôi không cố định....." "Buổi sáng mọi người đều ngủ bù." Túc Hàn Anh nhàn nhạt nói "Tôi đi muộn chút cũng không sao." Thẩm Ương nghĩ tới thời gian game thủ chuyên nghiệp làm việc và nghỉ ngơi, biết lời Túc Hàn Anh nói là thật, nhưng vẫn do dự, "Tôi thấy......" Túc Hàn Anh "Chiều nay anh không có tiết đúng không?" Thẩm Ương nghẹn xuống, "Không có." Túc Hàn Anh "Trưa tôi tới đón anh, đi chọn bánh sinh nhật." Thẩm Ương hơi ngừng, vỗ trán, "Tôi vậy mà quên mất! Vừa nãy cũng chưa nói chúc mừng sinh nhật với Thiên Trì!" Túc Hàn Anh cười cười, "Còn rất nhiều cơ hội." Thẩm Ương cân nhắc một lát, "Tôi muốn mua quà sinh nhật, mua gì thì tốt nhỉ?" Túc Hàn Anh "Quà tặng có nữ sinh phụ trách, tiền chia đều." Thẩm Ương lập tức yên tâm, "Không thành vấn đề." Bị chủ đề khác chen ngang, Thẩm Ương sớm đã quên mất rối rắm vừa rồi. Bởi vì lúc ra ngoài đã muộn, Túc Hàn Anh lái xe càng nhanh hơn so ngày thường, chỉ dùng nửa giờ đã đến trường. Nhìn thấy cổng A đại, Thẩm Ương quả thực muốn dập đầu với Túc Hàn Anh, "Vậy cứ thế nhé, trưa nay gặp lại?" Túc Hàn Anh "Ân, trưa gặp lại." Thẩm Ương vừa xuống xe, còn chưa kịp đóng cửa đã thấy tiểu bàn tử đang chạy tới cổng trường, anh vội gọi "Viên Khải!" Viên Khải một đêm chưa về dừng lại bước chân, quay đầu thấy Thẩm Ương đứng ở cạnh xe hơi, vì thế chậm chạp chạy tới, "Mày ngồi bằng hữu à?" Thẩm Ương "Ân" một tiếng "Bạn cùng phòng đưa tao đi." Viên Khải lập tức nghĩ đến người bạn cùng phòng đặc biệt ưu tú trong miệng Thẩm Ương, ló đầu vào trong xe vẫy vẫy tay, "Chào bạn cùng phòng, tôi cũng là bạn cùng phòng của tiểu sư muội." Túc Hàn Anh trầm mặc một lát, chậm rãi nói "Tiểu sư muội?" Thẩm Ương "......" Đệt! "Cái kia, chúng tôi đi trước đây!" Thẩm Ương vội vàng đóng cửa, kéo Viên Khải đi, "Mù bb3 cái gì? Sắp muộn rồi!" 3 Mù BB câu chửi thề, gần với câu "nhiều lời vô nghĩa"Viên Khải tự biết mình lỡ mồm, ngượng ngùng nói "Dù sao cũng không có camera." Thẩm Ương mặc kệ hắn, "Mày làm gì thế? Sao buổi sáng lại ở cổng trường?" Viên Khải mặt đỏ, "Hôm qua Thanh Thanh tìm tao có chút việc, ngươi hiểu mà." Thẩm Ương ngộ ra, Viên Khải có bạn gái là thanh mai trúc mã, trước cũng học ở A thị, so với Viên Khải học lại thì ra trường được ba năm rồi, hiện giờ đã đi làm. Viên Khải thỉnh thoảng sẽ qua đêm ở nhà đối phương, Thẩm Ương còn mấy lần yểm hộ. Anh chế nhạo nói "Khó trách mặt mày hồng hào như thế." "Khụ ——" Viên Khải sặc, lung tung nói "Người trong xe vừa nãy chính là bạn cùng phòng gửi tin nhắn cho mày hả? Rất tuấn tú nha." Thẩm Ương tức giận nói "Cậu ấy không gửi cho tao, này có phải thần chí không rõ không hả?" "Không gửi không gửi, mày đừng vội." Viên Khải nhanh chóng trấn an "Xem ra quan hệ của bọn mày không tồi, cậu ta còn nguyện ý đưa mày đi học." Thẩm Ương có chút đắc ý, lại cố ý biểu hiện đạm nhiên "Quan hệ với mấy người khác cũng càng ngày càng thân, chiều nay còn tổ chức sinh nhật cho một người trong đó." "Vậy thì tốt, cuối cùng cũng không ngại nữa." Viên Khải chớp mắt mấy cái "Nữ sinh thì sao? Lần trước hỏi mày cũng không nói, cũng qua mấy ngày rồi, còn chưa coi trọng ai à?" Viên Khải hỏi câu này, Thẩm Ương còn nghiêm túc tự hỏi, bỗng nhiên cảm thấy Đoạn Vi Vi cũng không thu hút mình như lúc đầu, dù sao tính cách và sở thích của hai người đều có khác biệt rất lớn, anh cũng không hiểu nổi mị lực của đám búp bê. "Ai......" Thẩm Ương cảm thấy chỉ trong ba phút mình đã có chút tra. Viên Khải còn tưởng Thẩm Ương thở dài vì thật sự không tìm được người mình thích, lo lắng nói "Mày từ từ ngẫm lại xen, có ai làm mày cảm thấy ở cạnh nhau thì đặc biệt vui vẻ thoải mái không?" "Có." Thẩm Ương nói chắc nịch "Bạn cùng phòng của tao." Viên Khải "......" Bóng dáng hai người dần dần khuất sau bóng cây, mà Túc Hàn Anh bên kia cũng tới phòng huấn luyện rồi. Anh quẹt thẻ vào cửa, ngoài ý muốn thấy Anh Tuấn, Nam Nam, A Phiêu đều mang đôi mắt lóe sáng nhìn mình chằm chằm. Túc Hàn Anh cảm không khoẻ "Các cậu....." A Phiêu nhất quán không thích nói chuyện mở miệng trước "Đội trưởng, hôm qua tới đây thật sự là Bumblebee hả?" Nghi hoặc của Túc Hàn Anh nháy mắt được giải thích, xem ra là tên Anh Tuấn miệng rộng phát tán tin tức —— bất quá cũng không có gì phải giấu diếm, nếu Thẩm Ương thật sự có thể tới KK, bọn họ sớm hay muộn cũng sẽ biết. "Là anh ấy." Nam Nam lập tức kích động nhảy dựng lên "Anh thật sự có thể làm Bumblebee tới đội chúng ta hả?" ...... Làm tới? Túc Hàn Anh nhớ lại năng lực diễn đạt khiến người khác hít thở không thông của Anh Tuấn, cảm giác đồng đội tu dưỡng văn học thật sự quá kém. Anh mặt vô biểu tình nói "Tôi sẽ tận lực mời anh ấy tới." Anh Tuấn, A Phiêu cùng Nam Nam hai mặt nhìn nhau, cùng kêu lên "Ngọa tào"! "Thế chẳng phải chúng ta có thể lấy quán quân sao?" "Rất có khả năng, đội trưởng nói tay Bum thần đã khỏi hẳn." "Bum em gái cậu a, uổng cho cậu là người Mỹ, "Bum"4 trong tiếng Anh cũng không phải là từ hay gì đâu!" 4 Bum trong tiếng anh đồng nghĩa với Ass, là cúc hoa trong giới đam đó 🤣 "Lại sủa một tiếng cho ba ba anh xem nào, ba ba anh lại không phải người Anh nói tiếng Anh, tra tiếng Anh cũng không bắt anh trả học phí, anh mẹ nó qua cấp 4 không? Có bản lĩnh cùng ba ba anh đấu tiếng Trung bác đại tinh thâm này!" "Cậu ——" "Tới tới tới, cùng ba ba anh đọc cá chép đỏ lục cá chép cùng lừa cùng hắc hóa phì phát hôi hôi phân hóa học biến thành màu đen cùng Lưu nãi nãi tìm sữa bò nãi mua sầu riêng sữa bò5!" 5 Nguyên văn tiếng Trung 跟你爸爸念红鲤鱼绿鲤鱼和驴和黑化肥发灰灰化肥发黑和刘奶奶找牛奶奶买榴莲牛奶. Cũng như người Việt mình có mấy câu như là Bà ba bán bánh bò bông. Bữa bỏ,bữa bán bồng bông bún bò. Bán ba bốn bữa bả bò. Bả beo béo bự,buôn bò bán bi. Bé ba bụng bự bún bì. Buồn buồn bé bảy bắn bi bình bình....... Phòng huấn luyện ồn ào như có một vạn con vịt đang cạc cạc cạc, Túc Hàn Anh hít sâu, yên lặng ngồi trở lại vị trí, đeo tai nghe, bật âm lượng thật lớn. Chờ cậu đánh xong một ván đấu xếp hạng tháo xuống tai nghe thì thấy đồng đội vừa rồi còn ồn ào đến mặt đỏ tai hồng đã đang thân thiết thì thầm to nhỏ. "Năm đó Bee thần quá trâu bò, trong ngoài nước một đường nghiền áp, ai cũng không nghĩ đến hai mùa giải trước đội Trung Quốc còn bị dễ dàng đánh bại lại nhảy ra một con hắc mã như vậy, quả thực là người khác còn đang đi bộ anh ấy đã lái xe thể thao." Anh Tuấn cảm thán nói "Nếu không phải bị thương lại cấm thi đấu, thì cũng không đến mức ảm đạm giải nghệ." A Phiêu phiêu phiêu nhớ lại, thổn thức vô hạn, "Năm đó trời giáng Tử Vi Tinh, nhất kỵ tuyệt trần." "Ai, ta thật sự từng yêu." Nam Nam khuôn mặt u sầu chỉ có một giây, ngay lập tức phẫn hận nói "Lão tử cùng đám cẩu hacker và GBG không đội trời chung! Dám đối xử với nam thần như vậy!" Anh Tuấn "Sách, chỉ là một đám hề thôi, chờ Bee thần tới KK, giải đấu mùa hè chúng ta liền đem hai cẩu nhi tử kia ấn cho cào mặt xuống đất!" Nam Nam "Hảo huynh đệ!" Anh Tuấn "Cả đời!" Túc Hàn Anh thật sự nghe không nổi nữa, không thể không nhắc nhở "Hôm qua anh ấy tới, các cậu một người cũng không nhận ra." Anh Tuấn không phục "Tôi có nhận ra nhá!" Túc Hàn Anh "Nếu không phải do anh ấy ra hợp chiêu nháy mắt hạ gục đối thủ thì cậu có nhận ra không?" "Nhưng, nhưng cũng qua nhiều năm rồi, năm đó lại không thịnh hành phát sóng trực tiếp, trong nước cũng rất ít đưa tin." Anh Tuấn cố vớt vát mặt mũi, "Hơn nữa Bee thần thay đổi rất nhiều." Nam Nam đúng lý hợp tình phụ họa, "Đúng thế, nét trẻ con mập mạp cũng mất." A Phiêu sâu kín lên tiếng ủng hộ "Còn đội mũ......" Túc Hàn Anh thuận tay bế Đại Miêu đang quấn quanh chân làm nũng lên, nhàn nhạt nói "Nhưng tôi lần đầu tiên nhìn thấy ảnh chụp liền nhận ra chính là anh ấy." "Ảnh chụp?" Anh Tuấn bắt đúng từ mấu chốt. Túc Hàn Anh "Chương trình gọi tài trợ, tư liệu đưa cho ca ca, tôi nhìn thấy." Anh Tuấn bừng tỉnh đại ngộ, khó trách lão đại đã sớm biết Bee thần tham gia show, hóa ra đã có chuẩn bị. Lúc này, Nam Nam rất có tinh thần trọng nghĩa chất vấn "Nhưng đội trưởng là vì Bee thần mới tham gia show, thế chẳng phải là lừa gạt tình cảm của mấy nữ sinh kia sao?" Túc Hàn Anh cười nhạo "Cậu thật sự cho rằng mục đích chủ yếu của người ta là yêu đương?" Cậu biết rõ mỗi người đều có mục đích của mình, hoặc nói là trọng trách. Ví dụ như Nghiêm Gia Kỳ, cô là vì tích góp nhân khí để mau chóng xuất đạo; như Đoạn Vi Vi cùng Dương Thiên Trì thì đều muốn thông qua chương trình mở rộng kinh doanh; lại như Long Nữ là vì vườn bách thú có kế hoạch hợp tác với đài truyền hình. Về phần Thẩm Ương...... "Có phải không?" Nam Nam cũng không biết nội tình "Vậy anh nói xem Bee thần là vì cái gì?" Túc Hàn Anh "Catxe." Nam Nam sửng sốt, "Bee thần lại túng đến như vậy sao? Vậy mau tới KK a, lương cố định một năm của chúng ta đã là một năm trăm vạn rồi!" Anh Tuấn cũng nói "Đúng vậy, lão đại mau nói với Bee thần đi a!" "Tôi hiểu rõ." Túc Hàn Anh gãi gãi cằm Đại Miêu, chậm rãi nói "Lần tới anh ấy đến, các cậu nên thế nào?" Ba người trong mắt tràn ngập mê mang. Túc Hàn Anh hơi ngừng lại, giọng nói rõ ràng mang cảm giác bất lực, "Các cậu coi như cái gì cũng chưa phát hiện." Nói xong lại cảm thấy không an tâm, cậu không dám cả tin vào chỉ số thông minh của ba vị đồng đội này, "Nếu ai tiết lộ......" Anh Tuấn nhạy bén tiếp lời "Nếu tôi để lộ bí mật, sẽ bị phạt trên mặt mọc mụn tăng năm mươi cân còn bị trọc đầu!" A Phiêu thấy hắn đối chính mình tàn nhẫn như vậy, cũng không cam lòng yếu thế "Nếu tôi để lộ bí mật, sẽ bị phạt cả đời làm bạn với máy uống nước." Nam Nam bị hùng tâm tráng chí của đồng đội làm cho tâm hoảng ý loạn, nói lắp "Như, nếu tôi để lộ bí mật, tôi...... Tôi liền ăn phân!" Tác giả có lời muốn nói Túc Trọc. ——Thấy có người đọc hỏi khi nào chương trình được chiếu, ta giải thích một chút, show này là quay xong mới chiếu, bởi vì điểm nhấn là "Bất ngờ", nếu vừa chiếu vừa quay, biên tập lấy đâu ra bất ngờ? Thứ hai là bởi vì ekip không hạn chế sinh hoạt hằng ngày của bọn họ, khi chiếu khách mời cũng có thể xem, đồng nghiệp bạn học xung quanh cũng sẽ thảo luận, vậy bọn họ khẳng định có thể biết ai chọn ai, lúc này lại quay chương trình cũng không phải tình huống chân thực nhất. Tóm lại nội dung ta viết trong văn án khẳng định có, hơn nữa cũng là một phần trọng điểm.——Phát 20 bao lì xì~ TÔI LÀM GAY TRONG CHƯƠNG TRÌNH YÊU ĐƯƠNG Tác giả Lý Tư Nguy Thể loại Đam mỹ, hiện đại, game, tình hữu độc chung, ngọt sủng, niên hạ, chủ thụ, sảng văn, HE Editor Tỷ Tỷ Đậu Phụ Review Nhím Dẫu tưởng là bộ truyện niên hạ giữa một bạn thụ bình thường như cân đường hộp sữa với bạn công nhỏ tuổi mà chí lớn, đẹp trai lạnh lùng ai dè lại là tình yêu khắc cốt ghi tâm bắt đầu từ sự hâm mộ giữa fan với thần tượng. Bạn nào thích đọc về đề tài game thì đừng bỏ qua bộ này nha! Truyện kể là có một vị đạo diễn hói đầu nọ, trong suốt sự nghiệp của mình chỉ mong có một lần xây dựng thành công một chương trình truyền hình thực tế về tình yêu tình báo thuần khiết thiện lương giữa nam và nữ. Ông liền tuyển chọn muốn rụng hết đống tóc ít ỏi ra được 6 nam thanh nữ tú, mỗi người một tính cách, mỗi người một nghề nghiệp khác biệt cùng ghi hình, từ đó quay được những thước phim lãng mạn những tình huống yêu đương tay ba tay tư đầy máu chó. Trong số 6 người ấy, có bạn thụ nhà ta, một chàng sinh viên quá tuổi thanh tú, dễ thương quyết tâm tham gia chương trình, mục đích phụ là kiếm bạn gái mà mục đích chính là vì chương trình trả catxe cao. Tham gia vào ngôi nhà chung, tại đây bạn thụ nhà chúng ta gặp được những con người đầy thú vị, một anh chàng bình thường đến bất thường nhưng được cái lúc nào cũng nhăn nhăn nhở nhở; một cô gái tên Long Nữ người cũng phiêu dật dịu dàng như cô cô; một cô bé nhỏ nhắn xinh xắn nhưng có phần thảo mai quá đà; một cô nàng đẹp đến ná thở, vô cùng quyến rũ mà mở mồm ra thì như bom nổ. Và cuối cùng là công nhà chúng ta –một thanh niên trẻ tuổi đẹp trai bo đì quyến rũ hút cmn hết hồn chị em mà cái mặt lúc nào cũng phẳng lì như bàn là cán qua. Suốt 28 ngày ở chung, câu chuyện tình yêu tình báo ganh đua ghen tức giữa 6 con người xa lạ chính thức bắt đầu. Có điều, diễn biến câu chuyện càng ngày càng làm hói hết tóc trên đầu đạo diễn. Nam nữ thành nam nam, nữ chính ngôn tình dày công vun vén bỗng chốc hóa thành thuyền trưởng ship couple. Cũng từ đây, những tình huống trớ trêu liên tục xảy ra, tình cảm huynh đệ xã hội chủ nghĩa giữa công với thụ càng ngày càng trở nên mờ ám, đồng thời, những bí mật về quá khứ của thụ dần dần hé lộ, mở ra một câu chuyện tình yêu rung động cả đấu trường E-sport. Đánh giá Link Đánh giá từ 7 lượt Dẫu tưởng là bộ truyện đam mỹ niên hạ giữa một bạn thụ bình thường như cân đường hộp sữa với bạn công nhỏ tuổi mà chí lớn, đẹp trai lạnh lùng ai dè lại là tình yêu khắc cốt ghi tâm bắt đầu từ sự hâm mộ giữa fan với thần tượng. Bạn nào thích đọc về đề tài game thì đừng bỏ qua Tôi Làm Gay Trong Chương Trình Yêu Đương của Lý Tư Nguy nha!Tóm tắt truyệnThẩm Ương vốn định tham gia chương trinh hẹn hò thực tế để cua gái, không ngờ ngoài ý muốn bị lật xe. Gái còn chưa kịp cua....còn bị người ta xem như gái để cua!!!!Thẩm Ương Tôi là trai Hàn Anh Lên xe, em đưa anh đi Ương Tôi thật sự là trai thẳng mà!Túc Hàn Anh Thẻ đây, anh mua gì tuỳ Ương......Người xem A Kỹ thuật lái xe của Túc ca thật đỉnh! Mau tấn công Thẩm muội!Người xem B Cứu mạng! Thẩm muội định hồng hạnh xuất tường, Túc ca xông lên!Người xem C A, rõ ràng ta tới xem soái ca cùng muội muội phát cẩu lương với giành tình nhân mà, thế quái nào lại bị một đôi cẩu nam nam thu hút không quay đầu được thế này?Đây là câu chuyện về cả thế giới cùng theo dõi tình yêu của hai nam nhân và quá khứ ấm áp rực rỡ lại trở về lần nữa. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để Hàn Anh tước vũ khí đầu hàng, tim của Thẩm Ương lại như bị bắn trúng. Cách kính bảo vệ, anh nhìn không rõ lắm, nhưng lại có thể cảm nhận được ánh mắt chuyên chú mà nóng rực của Túc Hàn Anh. Bầu không khí giữa hai người càng ngày càng ái muội, đột nhiên, Túc Hàn Anh đỡ lấy gáy Thẩm Ương, đem người đè trên thân cây! Não Thẩm Ương chỉ có một màu trắng, chợt nghe thấy "Đoàng" một tiếng, loa nhỏ thông báo ngực Túc Hàn Anh trúng đạn. Cách đó không xa, Bạch Hi choáng váng, vội vàng chất vấn "Tiểu Túc, cậu nghĩ gì thế hả? Thẩm muội là người đội đỏ, cậu cho dù có muốn yêu đương cũng phải nhìn tình huống chứ?" Thẩm Ương còn vì 2 chữ "yêu đương" làm cho phát ngốc, Túc Hàn Anh đã quay đầu lại, nói một câu làm Bạch Hi tức chết —— "Tôi nguyện ý." "Cậu nguyện......" Bạch Hi hộc máu, tính của cô vốn sắc bén, từ nhỏ cạnh tranh háo thắng, làm gì cũng nghiêm túc. Thấy đội mình có "Đồng đội heo", lại còn là cố ý, quả thực muốn dậm chân. Dưới cơn tức giận, cô nhấc súng càn quét, nhưng mà lúc này Túc Hàn Anh và Thẩm Ương đều có phòng bị, lăn thành một đoàn trên mặt đất né tránh. Phát tiết một hồi, Bạch Hi cũng bình tĩnh lại, không thể lãng phí đạn nữa, thở hồng hộc chạy đi. Cô vừa chạy vừa nói thầm, "Tiểu Túc này tuổi còn trẻ mà tâm cơ thâm trầm, dám lợi dụng đạn của mình tán gái..... tán trai, có ngu mới làm bàn đạp cho hắn." Hai người tất nhiên không nghe được lời này của Bạch Hi, Túc Hàn Anh bò dậy từ trên người Thẩm Ương, hỏi "Bị ngã có đau không?" Thẩm Ương cũng ngồi dậy, vỗ vỗ đất dính trên người, lắc đầu, "Tay cậu không việc gì chứ?" Hai lần tránh đạn, tay củacTúc Hàn Anh đều lót dưới ót của anh, ngẫm lại cũng thấy đau...... Túc Hàn Anh chậm rì rì vươn tay, đưa tới trước mặt Thẩm Ương, "Anh thổi thổi đi." Thẩm Ương "......" Thấy Thẩm Ương biểu tình rối rắm, Túc Hàn Anh nhịn không được bật cười, đang muốn rút tay về thì bị Thẩm Ương cầm lấy, đối phương khẽ thổi hai cái, thổi xong lại mang vẻ mặt thấp thỏm mà nhìn cậu. Túc Hàn Anh cảm thấy lòng bàn tay vừa ngứa vừa mềm, cảm giác này len lỏi trong thân thể, giống dây leo bò đến trái tim. Cậu chậm rãi thu lại nụ cười, đưa lên một cái tay khác nhặt lá rụng trên tóc Thẩm Ương, tâm đã hóa thành ôn tuyền1. 1 ôn tuyền suối nước nóng"Nghe lời vậy sao?" Thẩm Ương không được tự nhiên nói "Không phải cậu đau sao?" Túc Hàn Anh mỉm cười, một tay chống xuống đứng lên. Thẩm Ương cũng đứng dậy, lo lắng nói "Cậu có đồ cứu thương không?" Trong hoạt động dã ngoại sinh tồn, hai vai hai chân bị thương đều có hạn chế nhất định, huống chi là ngực? Một khi ngực bị đánh trúng sẽ mất 100 điểm, hơn nữa người đó còn không được tiếp tục di chuyển, trừ khi có quân y hoặc là đồ cứu thương. Túc Hàn Anh nhún nhún vai, "Chỉ mới tìm được giấy gợi ý." Thẩm Ương nhíu mày, "Không thì tôi giấu cậu trước, rồi đi tìm nhé?" Túc Hàn Anh cười nói "Cứu em? Không sợ nông phu cùng xà2 sao?" 2 nông phu cùng xà ở chung với rắn, có thể bị rắn cắnThẩm Ương tự tin đầy mình "Cho dù cậu là rắn biển Belcher3 độc nhất thế giới, cũng sẽ không cắn tôi." 3 Rắn biển Belcher tên khoa học là Hydrophis belcheri. Nếu bị chúng tiêm nọc độc vào người thì không có cách cứu chữa, cái chết sẽ đến trong vòng vài phút, thậm chí ít hơn! Một vài mg của nọc Belcher đủ để giết chết hơn 1000 Hàn Anh ý tứ hàm xúc không rõ nói "Sao anh biết em sẽ không cắn anh?" Cậu cố ý nhấn ở chữ "Cắn", đáng tiếc Thẩm Ương không hiểu, "Vừa rồi cậu cũng không giết tôi." Túc Hàn Anh dẫn dắt từng bước "Em vì sao không giết anh? Anh là "kẻ địch" mà." Thẩm Ương không biết vì sao bỗng thấy khẩn trương, "Vì, bởi vì chúng ta là bạn cùng phòng a, chúng ta là bạn bè vô cùng thân thiết!" Túc Hàn Anh nhìn camera "Giống như chết đói" bên cạnh, không nói thêm gì nữa. Cuối cùng, Thẩm Ương liền đỡ Túc Hàn Anh "bị thương nặng" đến nơi ẩn nấp, bản thân thì nhặt lên súng của đối phương, bước lên con đường tìm kiếm "thuốc cứu mạng". Đáng tiếc anh không may mắn lắm, y theo bản đồ trong trí nhớ tìm hai nơi đều không thu hoạch được gì, có thể đã có người khác lấy đi rồi, đang định đi nơi khác, Thẩm Ương đột nhiên phát hiện ra bóng Bạch Hi ở phía trước. Tâm trí chuyển động, Thẩm Ương lặng lẽ đi theo. Nhưng có lẽ kỹ thuật bám đuôi của Thẩm Ương hơi kém nên lúc Bạch Hi đi đến một chỗ tương đối trống trải, đột nhiên phát hiện ra anh, hai người đồng thời nổ súng, chiến đấu kịch liệt. Thẩm Ương vừa trốn vừa bắn, cũng không bị tiếng súng kích thích mà hành động nóng vội, ngược lại vô cùng bình tĩnh, mỗi lần bắn đều sẽ cố hết sức ngắm chuẩn. Dần dần, Bạch Hi cũng nhận ra Thẩm Ương dùng súng khá tốt, rất nhiều lần cô suýt bị bắn trúng điểm yếu hại, nếu không phải trước kia cô từng luyện qua thì đã sớm nằm liệt giữa đường! Nếu đã như vậy, cô cần gì phải sống chết bắn trả? Đạn rất khó tìm cơ mà? Bạch Hi ra quyết định, xoay người bỏ chạy, Thẩm Ương cũng phản ứng cực nhanh đuổi theo. Nhưng mà thể lực của Thẩm Ương thật sự không tốt, đuổi theo nửa đường thì đã thở hồng hộc, anh nhìn súng bắn tỉa trên tay, nghĩ thầm nên lợi dụng đặc tính địa hình thì hơn. Anh nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên hình ảnh bản đồ ba chiều, một lát sau, anh xoay người đi theo một hướng khác. Bên kia, Triệu Vũ Thần dưới sự trợ giúp của Bạch Hi tìm được đường sống trong chỗ chết, nhưng một hình ảnh đáng sợ thật lâu vẫn không tiêu tan —— Long Nữ, một cô gái bề ngoài nhìn mảnh mai, một cô gái làm hắn sinh ra hảo cảm ngay từ ánh mắt đầu tiên, một cô gái rất phù hợp với hình ảnh "Giúp chồng dạy con", "Ôn nhu truyền thống", thế mà lại có thể lực khủng bố như vậy?! Ngay cả đang ôm Dương Thiên Trì mà tốc độ chạy vẫn nhanh, làm ảo tưởng của Bạch Hi hoàn toàn vỡ vụn..... Chờ Bạch Hi rời đi, Triệu Vũ Thần vẫn đứng yên tại chỗ thật lâu, mới hoài hồn mà tiếp tục chiến đấu. Hắn trốn đông trốn tây, đi không biết bao nhiêu lâu thì ngẫu nhiên đụng phải "thi thể" của Nghiêm Gia Kỳ. Triệu Vũ Thần tức khắc cảnh giác, thông thường, người đã chết nên được đưa đến khu vực bị loại được chỉ định, nhưng có mấy người đáng khinh thích dùng thi thể đồng đội để đặt bẫy. Hắn lúc này chỉ có bàn tay trần nên không dám mạo hiểm, đang muốn vòng qua thì nhìn thấy súng trường bên cạnh Nghiêm Gia Kỳ. Lấy, hay là không lấy? Đây là cả một vấn đề. Tổng tài lâm vào trầm tư hết sức, chợt nghe thấy phía trước có động tĩnh, hắn giật mình, thầm nghĩ quả nhiên có mai phục! Nhưng sự thật hoàn toàn ngược lại với suy nghĩ của hắn, người tới không phải kẻ địch mà là đồng đội Đoạn Vi Vi. "Ai nha, Gia Kỳ không phải đã hy sinh rồi đấy chứ?" Đoạn Vi Vi vẻ mặt lo lắng, giọng nói lại thập phần vui sướng khi người gặp họa. Nghiêm Gia Kỳ mắt trợn trắng, tâm nói không phải cô hỏi quá vô nghĩa sao? Đèn trên ngực tôi đã tắt, người mù mới không nhìn ra. Đoạn Vi Vi ngồi xổm xuống, lẩm bẩm nói "Vậy sao cô không ra khỏi đây? Thi thể không được đặt ở chiến trường." Nghiêm Gia Kỳ lạnh lùng nói "Tôi không có tố chất chiến đấu, lười động, nóng chết." Thật ra Đoạn Vi Vi cũng rất nóng, nhiệt độ hôm nay rất cao, các cô còn đều bị bọc kín mít, vì thế gật gật đầu phụ họa "Cô như này lại hay, có thể tránh nắng dưới tàng cây..... Ai bắn cô vậy?" Nghiêm Gia Kỳ trầm mặc không nói. Đoạn Vi Vi chớp mắt, "Không phải là Túc ca chứ?" Thấy biểu tình của Nghiêm Gia Kỳ khẽ biến, Đoạn Vi Vi cực lực kìm chế nụ cười trên mặt, nhíu mày nói "Túc ca sao lại như vậy, thật không biết thương hương tiếc ngọc gì cả!" Nghiêm Gia Kỳ "......" Triệu Vũ Thần ngồi cách đó không xa, cho dù không nghe thấy hai người nói gì nhưng có thể thấy Đoạn Vi Vi quang minh chính đại xuất hiện mà không có việc gì xảy ra, nên cũng chậm rãi thả lỏng. Hắn đang định lộ diện, chợt nghe mấy tiếng súng vang lên, mấy đèn hiệu trước ngực Đoạn Vi Vi cũng phụt tắt. Im lặng. Im lặng éo dài. Thẳng đến khi Long Nữ đỡ Dương Thiên Trì đi ra từ trong rừng, Nghiêm Gia Kỳ cười điên cuồng tiếng, "Ha ha ha! Vi Vi, cô không cần hâm mộ tôi nữa, chúng ta cùng nhau tránh nắng nha!" Biểu tình của Đoạn Vi Vi như bị táo bón, u oán nhìn về phía Long Nữ đang cầm súng, người sau cười cười xin lỗi, "Xin lỗi nha Vi Vi." Nghiêm Gia Kỳ lập tức nói "Cần gì nói xin lỗi a? Trên chiến trường không có bạn bè, Vi Vi rộng lượng như vậy hẳn là sẽ không tức giận nhỉ?" Cô lại nhìn về phía Dương Thiên Trì, tiếc nuối nói "Chân trái bị thương rồi à?" Dương Thiên Trì xấu hổ gật đầu, "Vốn bị thương cả hai chân, vừa mới tìm được đồ cứu thương." Giải thích xong, hắn hoàn toàn lơ Đoạn Vi Vi chết thê thảm, rất không thức thời mà giơ ngón cái với Long Nữ, "Dùng súng rất tốt!" Long Nữ ngượng ngùng nói "May mắn mà thôi, cũng bắn năm phát mà......" Dương Thiên Trì chân chó nịnh hót, "May mắn cũng là một loại thực lực, cô rất lợi hại." Đoạn Vi Vi "......" Bực đến mức muốn cắt đầu chó của Dương Thiên Trì xuống! Đồ ăn cơm mềm4! 4 Ăn cơm mềm có thể hiểu là bám váy vợMấy người không chú ý tới, trong rừng có một bóng người khẽ meo meo lui về phía sau, trong chốc lát đã biến mất không thấy tăm hơi...... Triệu Vũ Thần chạy trốn thành công, theo bản năng lau mồ hôi, đối với cái tên "Long Nữ" thậm chí sinh ra bóng ma tâm lý. Bởi vì bị kinh sợ lần nữa nên hắn không dám đi đường lớn, vẫn lăn lê bò xoài trong rừng, chuyên chọn nơi có chỗ ẩn nấp. Vì thế, hắn liền gặp Túc Hàn Anh bị giấu đi...... "Cậu....." Túc Hàn Anh "Ngực bị trúng đạn." Triệu Vũ Thần "Ai bắn?" Túc Hàn Anh "Bạch Hi." Triệu Vũ Thần kinh ngạc, chần chờ nói "...... Ngộ thương à?" Túc Hàn Anh thở dài. Cho dù Túc Hàn Anh cái gì cũng chưa nói, nhưng đối với Triệu Vũ Thần thì lại như đã giải thích cặn kẽ, nhất thời suy nghĩ rất nhiều. Một lát sau, Triệu Vũ Thần nói "Tôi đi tìm đồ cứu thương giúp cậu." Túc Hàn Anh "Có người tìm giúp tôi rồi." Triệu Vũ Thần cứ nghĩ là Đoạn Vi Vi, liền kể lại một màn vừa rồi, Túc Hàn Anh thì lại không hề nhăn mày lấy một cái, "Thẩm Ương giúp tôi tìm." "Thẩm...... cậu ấy không phải người của đội đỏ sao? Cậu xúi giục cậu ấy à?" Thấy Túc Hàn Anh cười nhạt, Triệu Vũ Thần suy tư, còn có thể chơi như vậy sao? Tổng tài đối với trò chơi sinh tồn hoàn toàn không biết gì mang theo nghi hoặc rời đi, lại đi được khoảng mười phút thì nhìn thấy người bị "Xúi giục" Thẩm Ương, vội hô lên "Thẩm Ương, cậu đang đặt bẫy à?" Thẩm Ương đang đặt bẫy thì kinh ngạc, thấy Triệu Vũ Thần nghênh ngang đi tới, tâm nói "Hổ" đến thế sao? Anh thậm chí còn hoài nghi mình nhớ nhầm, thực ra Triệu Vũ Thần cũng đội viên đội đỏ đi? Nhưng phù hiệu màu xanh trên vai hắn đã nhắc nhở anh, có lẽ đầu của Triệu Vũ Thần bị nước vào. Thẩm Ương không chút do dự, nâng súng lên bắn! "Đoàng ——" Bởi vì Thẩm Ương nổ súng chính diện, Triệu Vũ Thần phản ứng cực nhanh sụp xuống, tránh được một đòn trí mạng, nhưng vai trái cũng đã trúng đạn rồi. Lúc này trong đầu hắn hiện lên đủ loại ý nghĩ hỗn loạn, cuối cùng gộp thành một câu —— Túc Hàn Anh là kẻ phản bội! Nhóm quay phim đứng một bên cười đến rung cả camera, ống kính ghi lại hình ảnh Triệu Vũ Thần ngã lộn nhào, mà Thẩm Ương không tự tin bắn thêm dưới tình huống này, đơn giản tiết kiệm đạn, thả Triệu Vũ Thần chạy. Anh tiếp tục đặt bẫy, lúc bố trí xong, vác súng đến nơi mai phục, chờ Bạch Hi đến. Thẩm Ương đã tính toán, quanh đây có tổng cộng ba cái điểm tiếp viện, nếu Bạch Hi chọn một trong số đó thì sẽ còn tiếp tục tìm cái thứ hai, xác suất cao sẽ qua khu vực trung gian này. Phán đoán của anh vô cùng chính xác, khoảng 15 phút sau, Bạch Hi xuất hiện trong kính ngắm của anh. Khoảng cách hơi xa, hơn nữa cách di chuyển của Bạch Hi rất có kỹ xảo, nhưng Thẩm Ương cũng không sốt ruột, anh giống như một lão thợ săn dày dặn kinh nghiệm, cực kì kiên nhẫn chờ đợi thời cơ tốt nhất. Lúc này Bạch Hi ghìm súng, cẩn thận quan sát tình hình xung quang, bỗng nhiên, cô dừng bước chân, tầm mắt dừng ở dưới một cái cây thấp..... Từ kinh nghiệm của mình, thảm cỏ đó rất không bình thường...... Có mai phục! Bạch Hi bỗng nhiên nhận ra điểm này, cô chưa kịp phản ứng thì một người đã lao tới, hô lớn "Cẩn thận! Có bẫy!" Một tiếng trầm vang, gáy Bạch Hi chấm đất, suýt nữa thì chấn động não. Cùng lúc đó, cô nghe thấy hướng Tây Bắc truyền đến tiếng súng, vì thế nhấc một chân đá văng Triệu Vũ Thần đang đè lên mình, tại chỗ lăn một vòng. "Phốc phốc ——" tiếng viên đạn bắn vào bùn khiến Bạch Hi biết mình đã thoát được một kiếp, nhưng cô vẫn không dám lơ là, nhắm ngay vị trí viên đạn bay tới nổ súng! Giữa tiếng súng hỗn loạn, Bạch Hi cảm giác sau lưng đau nhói, đại não không kịp phản ứng, loa thông báo đã phát ra nhắc nhở —— "Bạn đã bị thương." "Bạn đã bị giết." Hai nội dung khác nhau, tiếng trước đến từ Bạch Hi, tiếng sau là từ Triệu Vũ Thần. Tư duy của Bạch Hi trong khoảnh khắc bị đình trệ, cô không thể tin nổi mà quay người lại, đón cô lại là một tiếng súng vang. Nhưng mà lúc này, cô tinh tường trông thấy ở phía cánh rừng không xa, Thẩm Ương đang ở dưới một thân cây, hai ngón tay khép đặt trên trán, khí phách phi dương kính chào về phía chiến lợi phẩm là mình. Cuối cùng, Bạch Hi cùng Triệu Vũ Thần chỉ có thể trơ mắt nhìn Thẩm Ương lục soát lấy đi vũ khí và đồ ăn. Bạch Hi không cam lòng, hỏi "Vị trí Tây Bắc vị là ai?" "Không ai cả, chỉ là bẫy đạn thôi, cũng giống thảm cỏ kia đều là để đánh lạc hướng cô." Thẩm Ương đoạt súng, nhìn hai người thảm hề hề có chút đáng thương, kiên nhẫn giải thích "Tôi tìm được linh kiện trong doanh địa, trên đường lại tìm hướng dẫn lắp ráp, tôi đã thử lắp rồi, cô muốn xem không?" Thẩm Ương rất hào phóng chia sẻ kỹ năng mình mới học được với nhóm "Thi thể", Bạch Hi vừa thấy đống chữ tiếng Trung tám cấp...... Tức khắc tâm phục khẩu phục. Sau khi Thẩm Ương rời đi đã lâu, Triệu Vũ Thần mới dần dần tìm lại thanh âm, căm giận nói "Không thể trách chúng ta vô dụng, là do Thẩm Ương quá giảo hoạt, cậu ta đã xúi giục Túc Hàn Anh!" Bạch Hi "......" Cô vốn còn bực bội cú lao người vừa rồi của Triệu Vũ Thần, nhưng lúc này thấy trên mặt đối phương còn dính máu mũi, lại nhịn không được cười rộ lên. "Vừa rồi anh nhào lên làm gì? Tôi đã thấy bẫy rồi." Bạch Hi bất đắc dĩ nói "Mũi không sao đấy chứ? Có phải đập vào báng súng của tôi không?" Triệu Vũ Thần cẩn thận đụng đụng chóp mũi, ồm ồm nói "Không sao, tôi không biết cô đã nhìn thấy? Chỉ nghĩ muốn cứu cô." Bạch Hi giật mình, "Tôi còn tưởng rằng anh rất ghét tôi." Triệu Vũ Thần nhìn cô kỳ quái, "Tôi trước nay không so đo với phụ nữ." Bạch Hi cứng lại, lòng hơi mềm xuống lại lập tức cứng rắn như thiết, "Triệu vũ, có phải không ai dạy anh phải tôn trọng phụ nữ thế nào không?" Triệu Vũ Thần bất mãn, "Tôi là Triệu Vũ Thần." Bạch Hi không dừng lại, "Được, Triệu Vũ Thần. Ngày đó tôi làm lộ chuyện riêng tư của anh là tôi không đúng, lúc ấy tôi bị anh làm cho tức giận...... Thôi, dù thế nào thì tôi cũng không nên làm vậy, tôi xin lỗi anh. Nhưng tính tình của anh như vậy thật sự đừng ra ngoài làm hại con gái người ta, dù sao tôi cũng nhàn rỗi không có việc gì làm, vì xã hội cống hiến một chút vậy...... Yên tâm, tôi sẽ tận tâm dạy dỗ anh." Trước con mắt sững sờ của Triệu Vũ Thần, cô vỗ vỗ mông đứng lên, cho tổng tài một cú bạo lật, "Đi, người đã chết không nên ăn vạ trên chiến trường." Triệu Vũ Thần "......" Kết thúc trận chiến vẫn là đội đỏ thắng, lúc Thẩm Ương tìm được đồ cứu thương chạy đến thì phát hiện Túc Hàn Anh đã bị Long Nữ giải quyết. Không phải chỗ ẩn nấp của Túc Hàn Anh không tốt, mà là lúc Triệu Vũ Thần đi qua nơi này không cẩn thận làm rơi bình nước, cho nên để lại manh mối. Trận đấu lớn kết thúc, hầu như các thành viên đều mệt như chó, đạo diễn lại vô cùng hài lòng với buổi quay hôm nay. Lúc đầu ông còn lo Triệu Vũ Thần và Bạch Hi gia nhập muộn 2 tuần, chưa đủ thời gian thể hiện trước mắt người xem, nhưng sau trận này ông có thể coi như đã yên tâm. Đạo diễn cảm thấy may mắn vì lúc trước phỏng vấn đã nhìn ra một mặt vừa bá đạo lại ngốc nghếch của Triệu Vũ Thần, trực tiếp để đối phương giữ nguyên hình tượng. Mà xung đột giữa Triệu Vũ Thần và Bạch Hi, cùng khí chất "hài hòa" đã sở hữu, đều giúp tăng cường hiệu quả cho chương trình. Trong lòng ông rất đắc ý, vì thế vỗ vỗ tay lớn tiếng nói "Chú ý chú ý, tôi còn muốn công bố nhiệm vụ hẹn hò cuối cùng cho mọi người đây!" Các thành viên ngủ đến ngã trái ngã phải lần lượt bị đánh thức, Thẩm Ương cũng mở đôi mắt ngái ngủ, phát hiện mình lại ngủ trên vái Túc Hàn Anh, một bàn tay của đối phương còn đang nắm vai anh. Mặt Thẩm Ương hơi nóng, đang định ngồi dậy, Túc Hàn Anh bỗng nhiên nhấc tay che lại một bên tai của anh, ngón cái khẽ vuốt làn da non mịn phía sau, "Ngủ đi, đừng để ý đến ông ấy." Thẩm Ương mặt đỏ tai hồng "......" Đạo diễn thính giác nhạy bén "......"

tôi làm gay trong chương trình yêu đương