Chị Đ. cho biết, nghi phạm gây ra vụ án mạng là chồng cũ của mình, tên Phan Văn Nhí (34 tuổi, quê Sóc Trăng). Trước đó, Nhí đến tìm chị Đ. thì thấy anh Người chồng vũ phu này đã đánh vợ gãy 8 xương sườn và chấn thương sọ não. Trước đó, vào tối 5-1, do mẫu thuẫn với vợ, nổi máu côn đồ, Thái liên tục đấm, đá vào mặt chị Ngà. Trần Duy Thái, nghi phạm đánh vợ gãy 8 xương sườn và chấn thương sọ não, sau khi bị Chồng Anh Gãy Chân Rồi Tác giả: Hứa Bán Tiên Edit: Cánh Cụt Thể loại: Hiện đại, ngọt, đoản văn, cẩu huyết, bạch nguyệt quang, thế thân ( đừng tin nó ==) Giới thiệu Đây chỉ là một câu chuyện tình Sau đó, bà Phương bỏ đi giặt quần áo, ông Quý dùng một cây gậy tre dài khoảng 1m, đánh tới tấp vào người vợ khiến bà Phương bị gãy hai tay và hai chân. Bà Phương kể: “Lúc đó, anh đánh vào lưng tôi hai cái rồi lại tiếp tục đánh tiếp vào hai chân gây chảy máu nhiều Cách đây 4 ngày, vì lăn qua lăn lại nên Downy lại gãy thêm một chân nữa. Em chó này quả thực là "thánh nhọ" vì chỉ lăn qua lăn lại thôi mà cũng gãy chân. Downy được gia đình Huỳnh Tú mang về nuôi cách đây hai tháng. Ngoài Downy, cậu bạn này còn nuôi một em chó khác và em BW6pC3M. Trả đũa kẻ từng đối xử không tốt với mình có lẽ không phải là cách làm hay ho cho lắm. Nhưng đôi khi phải để đối phương rơi vào hoàn cảnh như bản thân mình từng phải chịu, nhận sự đối đãi như anh ta từng cư xử với mình thì họ mới thấu hiểu sâu sắc cảm giác đó khó chịu thế nào. Câu chuyện của người vợ trong lời tâm sự chính cô đăng tải lên MXH sau đây là một ví dụ"Các chị ạ, con gái em hơn 1 tuổi rồi nhưng nghĩ lại cái lúc mổ đẻ nó em vẫn toát hết mồ hôi hột. Rạch mấy lớp, từ da bụng tới dạ con, ôi thôi nghĩ lại là em thấy sợ rồi. Nhưng chuyện chính em muốn kể với các chị là chuyện liên quan đến lão chồng em cơ ạ. Từ lúc mang bầu em than nghén, kêu mệt thì lão bảo 'ối giời đàn bà cả thế giới này đều đẻ, đâu riêng mình em'. Không được câu an ủi, vỗ về nào còn đi chơi tối ngày, chẳng bao giờ mua cho vợ món ngon bồi bổ. Em trách tiếp thì lão bực dọc 'em có tay có chân sao phải cần anh mua'. Ừ, nghe cũng có lý nhỉ, thôi mẹ con em đành tự lo cho nhau muốn sinh thường cho khỏe mẹ khỏe con nhưng con gái em nó nhất quyết không chịu quay đầu, ngôi ngược thế là phải lên bàn mổ. Đau vết mổ chết đi sống lại, tác dụng phụ của thuốc gây tê đau đầu mấy ngày liền, đau đủ thứ trong người, nói chung khổ không bút nào tả hết. Cũng may con khỏe, chịu ăn chịu ngủ, ngắm con là em cũng minh viện có mẹ em lên chăm cho, chồng em ngày đi làm tối vào ngó vợ con một cái rồi lại về nhà ngủ khì. Mẹ chồng ở quê than ốm đau, mình mẹ em vừa chăm cháu vừa trông con gái có ức không cơ chứ. Lão kêu lão chẳng biết chăm người đẻ, với lại phải ngủ để hôm sau đi làm kiếm tiền nuôi vợ con. Ô hay, từ trước đến giờ em cũng đâu ăn bám lão, nghỉ đẻ đã có tiền thai sản, 5,6 tháng nữa em đi làm lại rồi còn gì. Từ viện về em cũng túc tắc đi lại được rồi. Em mới bảo mẹ về lo chuyện ở nhà đi, chứ ở quê mẹ em lợn gà, cá mú, vườn tược bận lắm, ở trên này đã có chồng em rồi. Mẹ em về mà chồng em vẫn đi tối ngày, vợ con ở nhà chẳng cần quan tâm. Lần này em tủi thân thật sự, vừa khóc vừa chỉ trích lão. Ai ngờ lão nói thế này 'Đẻ mổ có gì mà ghê, cũng nghĩ dưỡng cả tuần trời rồi, còn đau đớn gì nữa mà không dậy giặt vài cái tã, tự nấu cơm ăn. Con thì nó nằm 1 chỗ, hết ăn lại ngủ có cần trông mấy đâu. Bớt bớt dựa dẫm vào người khác đi, các cụ ngày xưa đẻ phút trước phút sau đã dậy đi làm đồng kìa!'.Em nghe mà thất vọng cùng cực, chán nản quá mức không buồn tranh cãi gì nữa. Chồng em hàng tháng vẫn đưa tiền lương cho em, nhưng lão phân chia sòng phẳng lắm các chị ạ. Lão góp 6 phần em góp 4 phần và lão cho rằng như thế là tốt lắm rồi. Tất nhiên em chả dại gì lao đầu vào làm khi mới đẻ được 1 tuần cho hại thân. Em gọi đồ ăn trên mạng, thuê bác gái hàng xóm giặt giũ và nấu nướng thêm, cứ thế mà cũng qua 1 tháng. Hết 1 tháng em dậy cơm nước, trông con bình thường, đi chợ thì địu con theo, chẳng đến nỗi quá vất vả. Nhưng những gì chồng nói và đối xử với em, em vẫn chẳng bao giờ quên vừa rồi chồng em bị tai nạn gãy chân, kêu rên thảm thiết khiến cả phòng bệnh người ta cứ cười mãi bảo đàn ông gì mà chịu đau kém. Em đưa lão vào viện, xong xuôi đâu đấy thì gọi mẹ chồng lên trông lão vì em phải về nhà với con. Con nhỏ mới hơn 1 tuổi để cho ai được, em chỉ thuê người giúp việc ban ngày thôi. Lão với mẹ chồng tỏ ý trách móc lắm nhưng em mặc kệ, những hôm sau em chỉ vào thăm hỏi tí lại về nhà minh lão được ra viện, mẹ chồng cũng về quê. Em vẫn đi làm bình thường, buổi trưa ăn cơm trên công ty, lão ở nhà ăn uống ra sao em kệ, tối về em mới nấu nướng cả nhà ăn. Cuối tuần em dắt con đi chơi với đứa bạn thân, mua sắm và cafe xả stress sau 1 tuần làm việc mệt mỏi. Tối mịt ăn bên ngoài xong 2 mẹ con mới về, gặp ngay quả mặt đã khó chịu tới cực điểm của chồng. Em làm ngơ, đi lướt đi, chuẩn bị tắm cho 2 mẹ con rồi đi thấy thế thì gầm lên mắng chửi em với những lời lẽ khó nghe nhất, đại để làm vợ mà thế này thế kia. Em lúc ấy mới bình tĩnh vén áo lên cho lão nhìn vết sẹo mổ ngoằn nghoèo trên bụng em, mỉm cười hỏi lão 'Nhớ không? Anh ngồi xe lăn vẫn đi lại bình thường, có tay có chân không biết gọi món ăn trên mạng hay tự vào bếp mà nấu à?'. Nói thế là đủ hiểu, nhìn mặt lão tái xám em quay người đi luôn. Hôm sau em vẫn mặc kệ lão nhưng thấy lão im lìm hơn hẳn, không bực tức với vợ nữa. Sau khi khỏi chân, lão thay đổi rõ rệt các chị ạ, quan tâm đến vợ con hơn nhiều. Đúng là nhiều khi 'ăn miếng trả miếng' mới khiến người ta thấm thía!".Thiết nghĩ cách làm của cô vợ có phần hơi cực đoan và đáo để nhưng rõ ràng trong một số trường hợp "ăn miếng trả miếng" mới có tác dụng răn đe. Cũng mừng cho cô khi cuối cùng người chồng đã hiểu ra lỗi lầm của bản thân mà đối xử tốt hơn với vợ con. Tác giả Hứa Bán Tiên Edit Cánh Cụt Thể loại Hiện đại, ngọt, đoản văn, cẩu huyết, bạch nguyệt quang, thế thân đừng tin nó == Đây chỉ là một câu chuyện tình nhẹ nhàng ấm áp giữa hai con người bình thường ở chốn đô thị. Không thế thân, không cẩu huyết, cũng không có người thứ ba xen vào. Wattpad 001002003004005006007008009010011012013014015016017018 Hết truyện Điều hướng bài viết Cách đây 3 tháng, tôi phát hiện ra chồng ngoại tình. Anh cặp bồ với một cô gái trẻ làm nghề cắt tóc ở cách nhà tôi một con phố. Có lẽ hai người họ đã qua lại một thời gian dài rồi, nhưng lúc đó chỉ lén lút thậm thụt với nhau. Đến khi bị tôi biết được, thu thập đủ bằng chứng tung ra, họ liền bất chấp công khai, chẳng thèm giấu giếm gì tôi dường như không còn chút ý nghĩ nào cho gia đình. Có những ngày anh ở hẳn với cô nhân tình. Hoặc anh đưa cô ta đi chơi xa vào những cuối tuần, cô ta chụp cả ảnh đăng lên facebook. Nói chung, họ hoàn toàn xem tôi chẳng ra gì. Tôi vì thương hai đứa con, đến giờ chúng vẫn không biết bố chúng tệ bạc như thế nào, vẫn nghĩ bố đi công tác. Tôi muốn giữ mái nhà và hình ảnh người cha cho các con nên khuất mắt trông coi, mặc kệ chồng đi với nhân tình. Tuần trước chồng tôi đưa cô bồ đi phượt phủng tận Hà Giang, trên đường về thì bị tai nạn xe cộ. Anh bị gãy một chân còn cô nhân tình thì bị gãy mũi và trầy da xước sát một số chỗ. Nghe được tin, tôi vội chạy lên bệnh viện thì thấy anh đã được phẫu thuật xong và đang chờ ở phòng hậu phẫu. Tôi muốn giữ mái nhà và hình ảnh người cha cho các con nên khuất mắt trông coi. Ảnh minh họaMấy ngày hôm đó tôi phải chăm chồng theo trách nhiệm của người vợ, chồng tôi giấu bố mẹ vì sợ ông bà hỏi nguyên nhân. Các con đến thăm bố thì cứ nghĩ do bố đi công tác bị tai nạn nên xót thương khóc lóc rồi an ủi bố. Tôi thấy hai mắt chồng chực muốn khóc nên thấy trào phúng lắm. Cũng may là từ lúc tỉnh lại, anh không hỏi thăm về cô bồ, nếu không chắc tôi mặc kệ anh trong viện mà về. Thế nhưng sáng hôm nay, cô nhân tình của chồng xuất hiện ở cửa phòng bệnh. Tôi tưởng cô ta đến thăm anh nên định lấy cớ đi về nhà thay quần áo để kệ họ với nhau đỡ nhức mắt tôi. Song cô ta bảo tôi ngồi lại để nói chuyện với tôi. Cô ta yêu cầu chồng tôi đưa cho cô ta 170 triệu để cô ta làm phẫu thuật thẩm mỹ. Khuôn mặt cô ta vì bị ngã xuống mặt đường nên giờ để lại nhiều sẹo, răng cũng bị gãy. Cô ta cần phải làm lại khuôn mặt càng sớm càng tôi phải kệ anh trong đó thêm vài ngày nữa cho biết mặt. Ảnh minh họaTôi kinh ngạc nhìn cô ta, rồi nhìn sang chồng xem anh định xử lý thế nào thì anh bảo "Giờ vợ anh cầm hết tiền, anh không có tiền đâu, em hỏi vợ anh đi".Vậy là cả hai quay sang nhìn tôi, tôi thấy nực cười quá nên tôi bảo "Tôi cũng không có tiền". Thế là cô ta nhảy xổ lên chỉ vào mặt tôi, mắng chửi tôi là tham lam, không muốn rút tiền ra. Thấy tôi chẳng nói gì, cô ta liền ăn vạ, bắt đền chồng tôi làm cô ta bị tai nạn, khiến mặt cô ta bị xấu xí. Rồi cô ta nằng nặc bắt chồng tôi trả 170 triệu. Chồng tôi thì chân đau nên cứ ú ớ gọi tôi, bảo tôi cho anh vay tiền, lúc nào khỏe anh đi làm trả thấy buồn cười quá, có trò đời nào kỳ quặc hơn thế này không? Tôi chưa tống cổ hai con người này là đã còn nhân nhượng rồi, thế mà giờ đòi tôi đưa tiền cho phẫu thuật thẩm mỹ, đòi vay tiền tôi. Bực mình quá nên tôi bỏ về. Từ sáng tới giờ tôi mặc kệ chồng trong viện. Chắc tôi phải kệ anh trong đó thêm vài ngày nữa cho biết mặt. Còn về cô nhân tình kia thì tôi nên xử lý thế nào hả mọi người?huyensuo... tôi đứng về phía Văn Mai nữ phải được tôn trọng và bảo vệ quyền an toàn dù ở bất cứ đâu. Phát tán những hình ảnh riêng tư và nhạy cảm của phụ nữ, dù bất cứ lý do gì đều không được chấp nhận. Chúng ta hãy cùng đứng về phía Văn Mai Hương và chung tay bảo vệ phụ nữ, vì một xã hội văn minh hơn. – Vợ chồng anh Thắng, chị Hà sinh ra 2 đứa con song sinh trong niềm vui hân hoan của gia đình nội ngoại. Nhưng niềm hạnh phúc ấy chưa được bao lâu thì một căn bệnh quái ác đã ập đến… Cả 2 bé cùng bị bệnh “xương thủy tinh”. Ngôi nhà anh Nguyễn Mạnh Thắng và chị Nguyễn Thị Thanh Hà nằm trong những đoạn đường nhỏ đi vào ngõ sâu hun hút, tại khối 5, phường Bến Thuỷ TP. Vinh, Nghệ An suốt 8 tháng nay không khi nào ngớt tiếng khóc của 2 trẻ từng đêm. Hạnh phúc chẳng tày gang Anh Thắng và chị Hà cưới nhau khi cả hai đã gần 40 tuổi. Sau một thời gian dài chung sống, anh chị vẫn chưa thể có thành viên thứ 3 trong gia đình nhỏ. Cả hai vợ chồng khăn gói đi khắp nơi tìm hiểu, chữa trị. Rồi những mong mỏi của họ cũng được mãn nguyện… Cuối năm 2008, chị Hà sinh hạ được một bé gái đầu lòng đặt tên là Nguyễn Đặng Lam Quỳnh rất kháu khỉnh, lớn nhanh và ngoan ngoãn. 2 cháu Kiên và Cường bị gãy xương chân tay đến 10 lần. Anh Thắng vui hơn bao giờ hết khi được được làm bố ở tuổi 40. Anh mải lao vào công việc lái xe tải thuê để kiếm tiền, còn chị Hà cũng là một thợ may khéo léo và làm thêm công việc khác để có tiền nuôi con. Cả gia đình nhỏ ngày đó lúc nào cũng tràn ngập niềm vui và tiếng cười. Rồi đứa trẻ lớn dần, bắt đầu bi bô gọi ba, gọi bà, gọi mẹ trong căn nhà bé xíu. Không lâu sau đó, vợ chồng anh Thắng lại có một niềm nữa khi chị Hà mang thai lần 2 và sinh đôi 2 bé trai khôi ngô tuấn tú vào ngày 9/12/2010. Ai cũng mừng thầm cho đôi vợ chồng nghèo mới cưới đã sinh con “có nếp, có tẻ”. Hai con trai của anh Thắng được đặt tên là Nguyễn Đặng Bá Kiên và Nguyễn Đặng Bá Cường. Nhưng, niềm vui chẳng kéo dài trong ngôi nhỏ nhà ngập tràn niềm vui kia. Những tiếng cười bây giờ được thay bằng những thở dài xót xa của cha mẹ, tiếng khóc, tiếng rên rỉ đêm đêm của 2 bé sinh đôi. Oái ăm, mới 7 tháng tuổi nhưng cả hai cháu đều mắc căn bệnh quái ác xương thủy tinh. Cái tên Kiên và Cường được ông bà đặt tên như là một sự ngẫu nhiên mà định mệnh, có lẽ 2 cháu phải kiên cường chống đỡ lại căn bệnh ác quái đang ngày đêm hành hạ. Nỗi đau tận xương tuỷ Khi chúng tôi đến là lúc gia đình vừa mới đi bệnh viện tháo băng bó bột cho 2 con cách đó không lâu. Nhìn hai đứa trẻ giống nhau như 2 giọt nước tập bò trên chiếc giường. Nhưng mọi cử động của hai con đều được bố mẹ canh chừng từng ly từng tý một. Người mẹ của hai đứa trẻ đang mớm cho con ăn trong đau đớn Chị Hà kể lại ngày phát hiện cánh tay con bị gãy thành từng khúc “Hôm đang tắm cho thằng em là Cường thì thấy cháu có một vết bầm tím ở cánh tay, rồi ngày mai thấy vết bầm to lên. Hôm sau thì thấy sưng ở cổ tay, bà nội lấy hành tăm chờm vào tay, cháu lại càng khóc. Hôm sau đưa con lên Bệnh viện Nhi khám không phát hiện ra chứng bệnh gì hết. Trở về nhà thì ngày mai cháu Kiên cũng bị bầm ở cánh tay phải, lúc tắm thì kỳ nhẹ vào là cháu nào cũng khóc ré lên”. Biết chuyện chẳng lành, hai vợ chồng đưa con lên kiểm tra tại Bệnh viện Nhi Nghệ An. Tại đây, các bác sỹ cho biết cả 2 bé đều bị bệnh xương thuỷ tinh. Tất cả như đổ sụp xuống. Ai cũng rụng rời chân tay. Gia đình, họ hàng, bạn bè không thể tin nổi trước một sự thực phũ phàng khi 2 bé Kiên - Cường đang phải đối mặt với căn bệnh quái ác. Dù hoàn cảnh rất khó khăn, nhưng gia đình chị Hà đã vay mượn khắp nơi đủ ít tiền đưa con lên tàu ra Bệnh viện nhi Trung ương để điều trị với hy vọng mong manh là các bác sỹ giỏi có thể chữa được. Thêm một lần nữa, cả 2 vợ chồng như chết lặng khi các bác sỹ tại đây vẫn tiếp tục khẳng định 2 cháu bị “bệnh xương thuỷ tinh” hay còn gọi là bệnh tạo xương bất toàn, bệnh xương giòn. Đó là một trong những căn bệnh ngày nay chưa có thuốc điều trị đặc dụng, mà chỉ có thuốc làm giảm độ giòn của xương. Rời Hà Nội, cả gia đình ôm nỗi đau thất vọng trở về ngôi nhà nằm trong ngõ sâu hun hút. Cũng từ ngày đó, căn nhà nhỏ không ngớt tiếng rên rỉ, khóc than của mấy đứa trẻ vì đau đớn mỗi lần bị gãy xương. Anh Thắng lúc nào cũng phải để ý đến con, bởi chỉ cần bất cẩn nhỏ là chân tay của con lại bị gãy Chỉ trong vòng một thời gian ngắn, Kiên và Cường đã 10 lần bị gãy chân, tay. Toàn thân kẹp bó bột, quanh người phủ một màu trắng. Ai ai nhìn vào cũng thấy thương xót… “Đêm nào nó cũng khóc rên rỉ, thằng này khóc lại kéo thằng kia khóc theo. Cứng rắn như tôi nhìn con khóc mà cũng ứa nước mắt. Cả 2 vợ chồng từ ngày đó đến nay chưa ai đi làm được một ngày nào, những khoản tiền ít ỏi đang sống nhờ vào ông bà và anh em bà con hàng xóm giúp đỡ. Thuốc thang chữa bệnh cho con thì đắt đỏ, mỗi lần đi viện là cứ tiền chục triệu phải đi chạy vạy mượn bạn bè khắp nơi…”, anh Thắng ngồi thất thần kể lại trong đau đớn. Từ ngày Kiên - Cường bị bệnh, nhiều người đi qua nhà vẫn thấy giăng đèn, với hình ảnh hai vợ chồng bồng ru con à ơi lẫn vào trong những tiếng khóc quằn quại của mỗi đứa trẻ. Nhìn con tập bò trong đau đớn, chị Hà xót xa nói “Lúc mới sinh 2 cháu yếu lắm, phải nằm lồng kính đến 12 ngày tại bệnh viện. Đến ngày con liên tục bị gãy chân tay, hai anh em thay nhau nhập viện bó bột. Nhìn con toàn chân tay bó trắng toát gãy một lúc hai ba khúc, đau đớn lắm, không tài nào chợp mắt. Ai vào thấy 2 đứa nằm vật vã được một lúc là không chịu nổi, phải bước ra ngoài…”. Anh Thắng chị Hà vẫn đang trải qua những ngày tháng nuôi con trong túng thiếu cùng cực. Không ai có thể thay thế anh chị ở nhà trông con, bởi chỉ cần một chút bất cẩn nhỏ, 2 bé cũng có thể lại bị gãy tay chân bất cứ lúc nào… Hơn lúc nào hết, vợ chồng anh Thắng chị Hà và 2 cháu Kiên - Cường đang mong mỏi sự sẻ chia, tấm lòng hảo tâm của đông đảo bạn đọc xa gần. Mọi sự giúp đỡ xin gửi về 1. Bố mẹ của 2 cháu Kiên - Cường là chị Nguyễn Thị Thanh Hà, số nhà 22, đường Lý Thái Tông, khối 5, phường Bến Thủy, TP Vinh, Nghệ An. ĐT chị Hà - anh Thắng 2. Qua báo VietNamNet ghi rõ ủng hộ 2 cháu Nguyễn Đặng Bá Kiên và Nguyễn Đặng Bá Cường Chuyển khoản Đơn vị thụ hưởng Báo VIETNAMNET Số tài khoản 0011002643148 Sở giao dịch Ngân hàng Ngoại Thương Việt Nam 198 Trần Quang Khải, Hà Nội - Chuyển khoản từ nước ngoài Bank account VIETNAMNET NEWSPAPER -The currency of bank account 0011002643148 -Bank BANK FOR FOREIGN TRADE OF VIETNAM -Address 198 Tran Quang Khai, Hanoi, Vietnam -SWIFT code BFTVVNVX Quốc Huy Năm 26 tuổi, tôi bước vào cuộc sống hôn nhân. Anh là nhân viên IT kiệm lời và không thích hoa mỹ, còn tôi là giáo viên dạy văn thích mơ mộng. Chúng tôi có đến bốn năm yêu nhau mới tính chuyện về chung một nhà. Thực lòng mà nói bốn năm dài đằng đẵng ấy, bạn bè đều nói tôi có sức chịu đựng cao trước người bạn trai khô khan và chưa bao giờ biết nói những điều lãng mạn. Thậm chí đến ngày sinh nhật ban gái hay valentine mà anh còn quên và nhầm với nhau thì cũng thật đáng để tôi giận dỗi. Biết vậy nhưng tôi cũng phải chấp nhận đáp trả lại đám bạn rằng đó là luật bù trừ của tạo hóa. Bởi hai người yêu nhau mà đều thích bay bướm và lãng mạn thì còn gọi gì là gia vị của tình yêu nữa. Đến khi kết hôn, chồng tôi mải lao đầu vào công việc không mệt mỏi. Suốt ngày, anh ôm khư khư cái máy tính với phần mềm khiến tôi cũng buồn lắm. Tôi nấu một bữa cơm với bao nhiêu món ngon trên bàn, anh chỉ cắm đầu ăn rồi nhìn vào điện thoại. Lúc ấy ức quá, tôi giả vờ hỏi “Hôm nay, em nấu thịt kho tàu và canh chua cá lóc có ngon không anh?”. Anh không hề ngẩng lên mà nói ngắn gọn “Ừ, ăn cũng được!”. Đám cưới đồng nghiệp, tôi xúng xính đứng trước gương xem mình thế nào trong chiếc váy mới mua. Tôi phải hỏi chồng mãi mới thấy anh quay qua liếc nhìn rồi nói lẹ “Ừ,cũng đẹp!”. Nghe chồng buông một câu cụt lủn mà khiến tôi vừa buồn cười vừa giận lắm. Suốt ngày, anh ôm khư khư cái máy tính với phần mềm khiến tôi cũng buồn lắm. Ảnh minh họa Biết tính anh kiệm lời và không thích hoa mỹ, lãng mạn nên tôi cũng tự động viên bản thân cần phải tập bằng lòng với thực tế. Vì dù sao anh cũng là người hiền lành và hiểu chuyện chứ không khua môi múa mép như những người khác. Và rồi mọi chuyện bắt đầu xảy đến với tôi. Hơn một năm sau ngày kết hôn, tôi bị tai nạn giao thông khi trên đường đi dạy về. Chân phải của tôi bị thương nặng phải ngồi xe lăn mấy tháng. Bác sỹ còn kết luận sau này tôi cũng khó có thể đi lại bình thường được vì di chứng sau tai nạn. Lúc ấy, tôi cảm giác như mọi thứ bắt đầu sụp đổ trước mắt mình. Tôi mất hoàn toàn niềm tin vào cuộc sống và không dám đối mặt với sự thật. Những ngày nằm viện, tôi chỉ âm thầm khóc ướt gối. Thấy vợ buồn và tuyệt vọng, anh chỉ biết động viên rồi lấy khăn thấm nước cho tôi. Trông anh trở nên gầy sọp hẳn đi vì thức đêm chăm rồi còn phải đẩy xe đưa tôi đi khắp các phòng chức năng kiểm tra chân cho vợ. Nhiều đêm tỉnh giấc thấy anh vẫn còn ngồi bên giường, mắt muốn díu lại nhưng tay vẫn phẩy phẩy tờ báo cho tôi vì sợ quạt trong bệnh viện không đủ mát. Có hôm, anh nhễ nhại mồ hôi leo cầu thang bộ lên để tôi kịp ăn bát cháo nóng do chính tay mình tự nấu. Lần đầu tiên trong đời, tôi ăn một bát cháo vừa mặn mà thịt bò lại dai đến như vậy. Thấy anh cứ hướng mắt về phía vợ xem nhận xét thế nào. Sau đó, anh lại cười hô hố bảo “Đấy chồng đã bảo là ngon mà bác hàng xóm nói là chồng nấu cháo mặn quá, sợ vợ nuốt không trôi”. Nhìn anh hài lòng về thành quả do chính mình làm ra mà tôi thấy thương và cảm động vô cùng. Nhiều lúc nằm nghĩ ngợi, tôi buồn bã muốn ly hôn để giải thoát cho anh vì dù sao cả hai vẫn chưa có con cái ràng buộc. Nghe tôi chưa nói hết câu, anh chỉ giúi tay vào đầu bảo tôi thật ngốc nghếch khi nói những điều dại dột ấy. Tôi nghĩ rằng, đây chính là lời nói lãng mạn, ngọt ngào nhất của chồng dành cho tôi. Ảnh minh họa Đã hơn ba tháng kể từ ngày bị tai nạn. Bao nhiêu lần anh cố dìu tôi đứng dậy để tập đi lại bình thường nhưng tôi không thể làm được. Nhiều khi thấy anh động viên, kiên trì giúp tôi tập, tôi lại thấy bản thân thật tệ. Ngày hôm sau mãi đến tận chiều tối mới thấy anh trở lại bệnh viện. Anh thở hồng hộc, mồ hôi nhễ nhại rồi anh hào hứng khoe rằng đã tìm được phòng tập phục hồi chức năng để giúp tôi đi lại bình thường. Tối hôm đó, anh cầm tay tôi và nói rằng, anh hối hận vì lúc trước không quan tâm nhiều tới tôi. Đến khi tôi bị tai nạn, lúc nhìn tôi bị đưa vào phòng cấp cứu, anh ngồi bên ngoài chỉ khẩn cầu ông trời rằng anh sẽ đối xử tốt với tôi suốt đời, chỉ xin ông trời đừng mang tôi đi. Tôi nghĩ rằng, đây chính là lời nói lãng mạn, ngọt ngào nhất của chồng dành cho tôi.

chồng anh gãy chân rồi